Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 408 - Chương 408: Tư Ninh Ninh Dùng Chiêu Thức Trà Xanh, Trà Xanh Không Lối Thoát

Chương 408: Tư Ninh Ninh Dùng Chiêu Thức Trà Xanh, Trà Xanh Không Lối Thoát Chương 408: Tư Ninh Ninh Dùng Chiêu Thức Trà Xanh, Trà Xanh Không Lối Thoát

Editor: Hye Jin

Ngại con dao làm bếp trong tay Tư Ninh Ninh, Tư Kỳ dừng lại một chút, chớp mắt một cái nắm cái kẹp gắp than chĩa thẳng vào người Tư Ninh Ninh: "Mày biết tao vì cái công việc này có bao nhiêu nỗ lực hay không? Tao phải trả giá bao nhiêu, vất vả bao nhiêu? Dựa vào cái gì mày nói một câu, nói cướp đi thì cướp đi!"

Tư Ninh Ninh đại khái hiểu, cô ta là đi cửa sau, Tư Chấn Nam đi cửa hàng bách hóa nói về chuyện công tác, bằng không bây giờ Tư Kỳ sẽ không xuất hiện ở nhà.

Thật đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ.

"À, dựa vào cái gì? Cô nói xem dựa vào cái gì hả Tư Kỳ?" Tư Ninh Ninh cười lạnh châm chọc mà nhìn Tư Kỳ: "Cô sợ đã quên mất, công tác này làm sao cô có được đi?"

"Tôi vốn định đã buông tha cho cô rồi, mà xem mẹ cô không nghe lời của tôi lọt vào trong tai, nếu như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

Một điều rất thực tế, đừng chọc tức những người tính tình tốt, bởi vì một khi chọc giận, đối phương nổi điên lên còn kinh khủng hơn cả những người tính tình không tốt kia. Sự việc không thể giải quyết một cách êm đẹp được.

Vừa lúc Tư Ninh Ninh chính là người như vậy.

“Mày muốn làm gì!?”

Tư Ninh Ninh không trả lời Tư Kỳ, mà đặt con dao làm bếp trên bàn, rồi ngồi xuống đất.

Nhìn Tư Kỳ bình tĩnh cười giễu cợt, Tư Kỳ đang ngây người thì sắc mặt Tư Ninh Ninh chuyển biến, hoảng sợ, bàng hoàng: “A —— ba ba!”

Đây là lần đầu tiên kể từ khi Tư Ninh Ninh trở về gọi ba, hơn nữa vừa rồi Tư Chấn Nam nhìn thấy Tư Kỳ đi vào phòng bếp, có một Ngô Phân Phương đổi trắng thay đen, giả nhân giả nghĩa là ví dụ đằng trước, rất nhiều sự kiện chính Tư Chấn Nam phải cẩn thận nghĩ kỹ lại, phát hiện nhiều tình huống còn ác liệt hơn hắn tưởng tượng, cho nên động tĩnh ở phòng bếp bên kia hắn vẫn không lên tiếng mà lưu ý.

Gần như ngay sau khi giọng nói của Tư Ninh Ninh rơi xuống, Tư Chấn Nam đứng dậy, đẩy cửa phòng bếp cái rầm, kết quả là nhìn thấy Tư Ninh Ninh đang ngồi trên mặt đất, còn có Tư Kỳ tay cầm cái đồ gắp than hung thần sát khí chĩa vào Tư Ninh Ninh.

“Con đang làm cái gì?” Vẻ mặt Tư Chấn Nam ngưng tụ trong giây lát, đẩy Tư Kỳ ra rồi nhanh chóng đỡ Tư Ninh Ninh lên khỏi mặt đất, quay lại thì khuôn mặt trước kia hiền lành bỗng nhiên biến sắt lạnh như băng, căm ghét như kẻ thù nhìn chằm chằm Tư Kỳ.

Tư Kỳ phía sau lưng là tường, cái kẹp gắp than sợ hãi rơi xuống đất: "Ba, ba! Không phải như thế, con không có!"

Tư Kỳ lo lắng bước tới giải thích, bị ánh mắt của Tư Chấn Nam làm cho sợ hãi.

Lúc trước, Tư Kỳ sử dụng thủ đoạn nhỏ, khiến Tư Chấn Nam nhìn Tư Ninh Ninh cũng là ánh mắt này, nhưng đó là nhìn Tư Ninh Ninh, chưa bao giờ ba dùng ánh mắt này nhìn cô.

Không biết vì lý do gì mà khi đối diện với ánh mắt như thế này của Tư Chấn Nam, Tư Kỳ bỗng thấy lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng thẳng lên.

Có lẽ sốt ruột, đầu óc không dùng được, khuôn mặt Tư Kỳ ủy khuất, phẫn hận đan xen, quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh trừng mắt muốn nó nói ra sự thật, mà một cái liếc mắt, không biết có phải nhìn lầm hay không phảng phất nhìn thấy Tư Ninh Ninh rúc ở sau lưng Tư Chấn Nam cười cợt mỉa mai nhìn cô.

Sợi dây lý trí căng như dây đàn, bị búng một cái, Tư Kỳ phát run, nước mắt lăn dài xuống đất.

Nếu Tư Ninh Ninh không trở về gia đình bọn họ sinh hoạt an ổn mỹ mãn, bọn họ vẫn là gia đình thu nhập cao, văn hóa cao!

Đáng tiếc không có nếu như!

"Đều tại mày, mày về làm cái gì, sao mày không chết ở bên ngoài đi. Chúng ta mới là người một nhà, mày không phải, cái nhà vốn dĩ đang yên đang lành, đang yên đang lành! Đều vì mày mà mới biến thành cái dạng này!"

Tư Kỳ cuồng loạn xông lên phía trước, muốn đánh Tư Ninh Ninh, nhưng Tư Chấn Nam bảo hộ Tư Ninh Ninh ở sau lưng, không ngừng né tránh.

Nhìn thấy gương mặt xấu xí đáng ghê tởm của Tư Kỳ giống như đúc với Ngô Phân Phương, Tư Chấn Nam cực kỳ thất vọng.

Đúng vậy, thất vọng.

Một Ngô Phân Phương đã làm cho hắn đau đầu, hắn cho rằng ít nhất là Tư Kỳ là cái người bình thường, hôm nay hắn mới nhìn thấy tận mắt, mới làm hắn hoàn toàn cảm nhận được sự thất vọng.

Tư Kỳ càng điên cuồng gào thét, Tư Chấn Nam càng cảm thấy Tư Kỳ không thể nói đạo lý.

Trong ấn tượng của hắn, Tư Chấn Nam luôn nghĩ rằng Tư Kỳ là một cô gái trong sáng và tràn đầy năng lượng, dù không phải con gái ruột nhưng ở chung mấy năm nay hắn đã đem Tư Kỳ như thân sinh mà đối đãi, bây giờ không chỉ có Tư Ninh Ninh thay đổi tính nết, đến Tư Kỳ cũng vặn vẹo không ra hình người, tâm tình Tư Chấn Nam cực kỳ phức tạp.

Một đưa con gái có lẽ ngoài ý muốn, vậy hai đứa thì sao?

Hắn là người cha thất bại, Ngô Phân Phương làm mẹ cũng thất bại.

Ngày tết vốn nên vui mừng cùng người nhà đoàn tụ vui vẻ thay bằng những cảm xúc tiêu cực của từng người trong nhà, Tư Chấn Nam mệt mỏi chưa từng có.

Nắm tay Tư Ninh Ninh, vươn tay đẩy Tư Kỳ đang ồn ào ra xa vài bước:

“Tư Kỳ, con làm ba quá thất vọng rồi!"

Lời nói lãnh đạm làm Tư Kỳ bỗng chốc an tĩnh trở lại.

“Con không có, con thực sự không có."

Tư Kỳ nước mắt nước mũi khóc lên như đứa trẻ.

Đúng là Tư Chấn Nam hiếm khi ở nhà, sự quan tâm của ông ấy đối với Tư Kỳ, Tư Kỳ không chỉ nhìn thấy cũng ghi tạc vào trong lòng.

Cô đúng làm không ít thủ đoạn nhỏ, cũng coi như là tính kế Tư Chấn Nam, chỉ có cô biết cô tính kế là vì cái gì?

Từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của ba, lần nữa có ba cô chỉ muốn chiếm hết sự quan tâm chú ý của ba mà thôi ....

Đừng dùng ánh mắt này nhìn con mà ...

Đừng thất vọng về con ...

"Con không có, ba ba, con không có, là, là nó, chính là nó tự mình ..."

Cô gái sáng sủa bật khóc khóc đến thương tâm, tương phản mạnh mẽ làm cho Tư Chấn Nam động lòng, cho đến khi hắn bắt đầu một sự nhịn chín sự lành thì sau vai bị động vào, hơi hơi nghiêng đầu đón nhận đôi mắt y đúc vợ trước của hắn.

“Ba.” Tư Ninh Ninh cắn môi, hai mắt cũng đỏ hoe.

Tra cha đúng là tra cha mà, trước kia bao lần xảy ra chuyện này rồi, mỗi lần nguyên chủ bị Tư Kỳ thi triển kỹ nghệ trà xanh vô hạn, Tư Chấn Nam có khi nào thiên hướng về nguyên chủ.

Một lần cũng không có.

Hiện tại cô đang dùng chính cái cách của Tư Kỳ, Tư Kỳ kia còn đường đi, hắn sẽ bởi vì vài giọt nước mắt của Tư Kỳ mà mềm lòng?

Trẻ con khóc vì biết có kẹo ăn, câu này quá đúng ở thời điểm này.

Tư Ninh Ninh và Tư Chấn Nam nhìn nhau rồi cô chậm rãi cúi đầu xuống: “Nếu Tư Kỳ thực sự muốn công việc đó, thì thôi cho em ấy đi ... Dù sao không quan hệ."

Không có nước mắt, không có khóc, thanh âm của Tư Ninh Ninh chỉ khàn khàn một chút thôi.

Rõ ràng là thái độ không khác quá khứ là mấy, vậy mà Tư Chấn Nam đọc lại thành "tập mãi thành thói quen", mấy chữ kia chạy ra trong đầu, tâm tư bỗng nhiên lạc định trở lại, cùng cái đó mà đến, chính là đau lòng cùng áy náy chưa bao giờ có.

Cái này đứa nhỏ ngốc này……

Rốt cuộc trước kia đã trải qua bao nhiêu chuyện tương tự?

Bị ủy khuất, vì cái gì không nói ra?

Hắn đối với con gái lớn quá ít để ý, còn ít nhiều hơn hắn nghĩ!

Bình Luận (0)
Comment