Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 407 - Chương 407: Mày Dựa Vào Cái Gì Đoạt Công Tác Của Tao?

Chương 407: Mày Dựa Vào Cái Gì Đoạt Công Tác Của Tao? Chương 407: Mày Dựa Vào Cái Gì Đoạt Công Tác Của Tao?

Editor: Hye Jin

"À đúng rồi nha, lúc trước dì nói với tôi cái gì mà nắng mặt trời trong sân tốt lắm sao? Hôm nay ánh nắng không tệ. Dì Ngô quỳ gối ở chỗ này phơi nắng đi."

Tư Ninh Ninh rút cái vạt áo lại, kéo dài khoảng cách ra với Ngô Phân Phương: "Còn việc mà tôi có đi tìm Tư Kỳ tìm phiền toái hay không thì còn phải dựa vào thành ý của dì Ngô quyết định nha!"

Mùa đông lớn, gió bắc thổi lạnh ngắt, phơi nắng?

Quỳ gối trong sân?

Đây là tiếng người sao?

Chuyện vớ vẩn gì thế này!

Khuôn mặt của Ngô Phân Phương đột nhiên trở nên gớm ghiếc, nhưng bởi vì có điều cố kỵ cho nên thực mau thu liễm thần sắc, vẫn quỳ xuống mặt đất còn muốn lôi kéo Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh không có kiên nhẫn tiếp tục lôi kéo với bà ta.

Cô không muốn ở trong gia đình này dù chỉ một phút một giây, cho nên nhanh chóng đem toàn bộ lộn xộn xử lý cho xong, sớm chút chạy lấy người mới là đứng đắn.

Trong đầu có ý tưởng rõ ràng, Tư Ninh Ninh lập tức xoay người.

Ngô Phân Phương vẫn đang gọi cô từ phía sau, bị cô nghiêng đầu cấp một ánh mắt hù dọa, tức thời quên mất phải nói cái gì.

Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, sải bước qua ngưỡng cửa, hành động theo kế hoạch ban đầu.

Có một tòa án nhân dân ở Bắc Kinh, cô không biết địa chỉ chính xác, cách ngõ nhỏ không xa có một cục cảnh sát nhỏ, Tư Ninh Ninh tính toán tới đó hỏi một chút.

Ngay khi cô bước vào đồn cảnh sát, một cảnh sát trẻ mặc áo khoác màu xanh đậm, đội ngũ có ngôi sao năm cánh tiếp đón: "Đồng chí, yêu cầu trợ giúp gì sao?"

"Chào đồng chí công an, tôi muốn hỏi một chút tòa án nhân dân ở đâu? Đi như thế nào?"

Tư Ninh Ninh nhấc cằm khỏi cổ áo, thân thiện gật đầu.

Anh chàng cảnh sát trẻ định trả lời, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh với vết hằn hằn rõ là dấu tay làm cho người ta sợ hãi, lời nói đến bên miệng nháy mắt chiết trở về: "Đồng chí, mặt của đồng chí .... Đồng chí đi tòa án là xử lý nghiệp vụ gì? Quần chúng ẩu đả hay là gia đình tranh cãi? Chúng ta Cục công an cùng Liên Hội Phụ nữ ở tiểu khu cũng có thể xử lý."

Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, uyển chuyển biểu đạt tình huống ác liệt, đơn thuần hòa giải không có tác dụng, đối phương mới từ từ dịch khỏi gương mặt cô, chỉ cho cô cái lộ tuyến:

"Bây giờ là Tết Nguyên Đán, tòa án nhân dân không ai, đồng chí nếu mà sốt ruột thì có thể đến bên tòa Công Chính bên kia, chỗ đó có văn phòng thụ lý, có đồng chí trực ở đó."

"Cảm ơn đồng chí!"

"Ai đừng khách khí! Rất vinh dự được phục vụ nhân dân!”

Tư Ninh Ninh thành khẩn cảm ơn, lúc sau rời khỏi cục công an tìm biển báo giao thông công cộng đi ra chỗ tòa Công Chính bên kia.

Công Chính bên này cách con hẻm chỗ Tư Ninh Ninh ở không tính gần, phương tiện giao thông quá không tiện, cô lăn lộn đến gần hai tiếng đồng hồ, trên đường liền hỏi vài người mới tìm được chỗ văn phòng thụ lý tranh chấp dân sự.

Quả thực có người trực mà không nhiều lắm, hơn nữa cũng không biết là vội vàng về nhà ăn Tết hay sao, không ai nguyện ý phản ứng Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh đứng trong đại sảnh nhỏ hẹp, lần đầu tiên cảm thấy nản lòng.

Đang lo không biết làm sao bây giờ, bỗng nhiên bả vai bị người ta chụp nhẹ vào vai. Tư Ninh Ninh quay lại thì thấy một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi đang nở nụ cười nhìn cô, đại khái thấy vết thương trên mặt cô, nụ cười không có tiếp tục duy trì.

Mặc dù có chút không rõ ràng nguyên nhân, Tư Ninh Ninh vẫn lễ phép nói: "Xin chào."

“Xin chào đồng chí.” Đối phương hữu hảo gật đầu đáp lại: "Đồng chí là người nhà của quân nhân? Tới tìm người hay là? Tôi là chủ nhiệm nơi này, có muốn đi vào phòng nhỏ ngồi chờ, tôi rót cho đồng chí ly trà nóng, vừa uống vừa nói chuyện."

Tư Ninh Ninh sững sờ một lúc, sau đó cô nhận ra đối phương chủ động chào hỏi vì nhìn thấy cái quân hiệu ở trên áo khoác quân đội của cô.

Trên thị trường áo khoác quân đội chỉ có một hình dạng duy nhất, khác nhau ở áo do quân đội phát cùng với áo bán bên ngoài là ở trước ngực không chỉ có nhiều túi như áo kiểu Tôn Trung Sơn mà bên vai trái còn có thêu sao năm cánh màu vàng.

Lúc trước cô có nghe Hoắc Lãng nhắc tới, ngôi sao năm cánh này cũng có quy cách, tùy theo số lượng, ít nhất một cái nhiều nhất là năm, mà cái áo Hoắc Lãng tặng cô là bốn sao.

Đủ để nhìn ra công tác chức vị, cấp bậc cùng đặc thù của anh ấy.

Mặc dù vậy, đối mặt với nụ cười ấm áp và thậm chí ân cần của người phụ nữ vào lúc này, Tư Ninh Ninh đột nhiên muốn thở dài một hơi.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày cô đi cáo trạng không có cửa nhận.

Cũng không nghĩ đến vì một kiện quần áo mà mang đến cơ hội cho cô.

Kìm nén cảm xúc phức tạp, Tư Ninh Ninh bình tĩnh lại, nở một nụ cười khéo léo nhẹ nhàng gật đầu: "Chủ nhiệm, chào ngài, tôi vừa lúc có một sự tình liên quan đến tranh chấp tài sản hôn nhân yêu cầu trợ giúp, chúng ta ngồi xuống nói chuyện?"

……

Kết quả của việc ngồi xuống và trò chuyện chính là hai tiếng đồng hồ, Tư Ninh Ninh mang theo hai thực tập luật sư cùng nhau trở về Tư gia.

Lúc đó vừa lúc là giữa trưa, Tư Ninh Ninh tiến vào sân, Ngô Phân Phương cũng không có ở trong sân, ngẫm lại cũng là, Ngô Phân Phương sao mà có thật sự quỳ mới lạ đó?

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Tư Ninh Ninh xoay người cười với hai người: "Phiền toái hai vị đi một chuyến, vào trong phòng ngồi trước nha, tôi gọi bọn họ ra tới, đi rót cho hai vị ly nước ấm."

"Khách khí, khách khí, đồng chí Tư, chủ nhiệm đã nói qua, chính sự quan trọng."

“Đúng, đúng, đúng, chính sự quan trọng!”

Hai người đến đây nói là luật sư thực tập chứ tuổi tác không còn trẻ, đã ngoài ba mươi tuổi.

Khi họ đến, bọn họ đã được chủ nhiệm dặn dò qua, mấy cái ngôi sao trên vai trên áo khoác của Tư Ninh Ninh đặc biệt quan trọng, hai người này không dám chậm trễ.

Bọn họ khẩn trương thì khẩn trương chứ Tư Ninh Ninh sẽ không bao giờ dùng một bộ quần áo làm lợi thế, diễu võ dương oai, không phải là tác phong của cô.

Thời điểm nên khách sáo vẫn phải khách sáo, nên tôn trọng phải tôn trọng, tuyệt không thể thiếu.

Mời mọi người vào phòng ngồi xuống, Tư Ninh Ninh biết Tư Chấn Nam và Ngô Phân Phương đều đang ở nhà, cho nên cô trực tiếp gõ cửa phòng.

Tư Chấn Nam là người mở cửa, Tư Ninh Ninh uyển chuyển nói về sự tình trải qua, hy vọng Tư Chấn Nam ra nói chuyện với nhân viên tư pháp, cô mơ hồ nghe thấy giọng của Ngô Phân Phương mắng chửi bên trong.

Cô cau mày, chỉ một giây nhoẻn miệng cười.

Mắng thì mắng đi, cho dù Ngô Phân Phương có không muốn như thế nào đi chăng nữa, chuyện này bà ta vô pháp cản trở.

Trong phòng khách, Tư Chấn Nam lấy ra một tờ giấy đăng ký kết hôn và một loạt giấy chứng nhận ngôi nhà, đồng thời phối hợp với hai luật sư thực tập sinh để nói về phán quyết quyền thừa kế tài sản, Tư Ninh Ninh dứt khoát quay người đi vào nhà bếp rót nước.

Tư Ninh Ninh rót nước đưa lưng về phòng khách, lúc này, cánh cửa phòng bếp bằng gỗ che nửa người đột nhiên bị "đụng" đóng lại, một bóng người lao tới, Tư Ninh Ninh phản ứng nhanh, nhanh chóng đem ấm nước đẩy bên bàn sườn bên kia, xoay người, thấy Tư Kỳ đang hung tợn mà trừng mắt nhìn cô, vừa tiến tới vừa muốn túm tóc cô.

Người tới không có ý tốt, Tư Ninh Ninh phản ứng cầm con dao nhà bếp lên: "Muốn làm cái gì?"

"Mày dựa vào cái gì đánh mẹ tao? Dựa vào cái gì vừa trở về thì đoạt công tác của tao!"

Bình Luận (0)
Comment