Editor: Hye Jin
Ngô Phân Phương đây là cái con người giả vờ trước một bộ, sau một bộ, tâm địa độc ác là muốn giả ủy khuất mà tham lam đồ vật của con gái người ta đây mà.
Cái đồ không biết xấu hổ!
Một bà thím gương mặt khá to hướng vào cửa mà phỉ nhổ: "Phi! Đồ không biết xấu hổ, từ trước đến nay sao không biết cô là cái thứ mặt dày vô liêm sỉ như vậy. Có hàng xóm như cô thật mất mặt, về sau đừng có để cho tôi nhìn thấy cô, bằng không đừng trách tôi hất phân thối lên người cô."
“A a a a a a a!” Ngô Phân Phương bị kích động đến mức hét lên chói tai, đồng tử co rút lại, hung thần ác sát chạy về phía cửa, chắc là muốn đem cửa sân nhà đóng lại, kết quả vấp phải cây chổi, trước mặt mọi người quăng ngã một cách nhục nhã, răng cửa cũng bị đập rớt mất hai cái.
"Cút! Cút ngay! Đều cút ngay cho tôi!"
Ngô Phân Phương bất lực rít gào.
Những người bên ngoài sân nhà Tư gia không muốn phản ứng đến người phụ nữ điên cuồng này, nhìn Tư Ninh Ninh với ánh mắt đồng tình thương tiếc, rồi lắc đầu ngầy ngậy rời đi.
Tư Ninh Ninh không nghĩ cô có cái gì để người ta đồng tình, da mặt của Ngô Phân Phương đã bị cô xé ra hơn phân nửa, không cần một ngày đâu ngõ nhỏ này trước sau đều biết Ngô Phân Phương là cái dạng người thế nào.
Hiện giờ Tư Kỳ cùng Lê Sóc có hôn ước, Lê gia cũng ở khu này, đương nhiên sẽ biết, chờ đến lúc đó hôn ước của Lê Sóc cùng Tư Kỳ còn có thể tiếp tục được không?
Tư Ninh Ninh quá lười để ý, nhưng khi nghĩ đến cảnh Ngô Phân Phương đi trên đường bị người ta phỉ nhổ, chỉ trích, cô nhịn không được mà cười rộ lên.
Ngô Phân Phương đang ngồi trên mặt đất che mặt nổi diên, nghe thấy tiếng cười, hung tợn mà trừng về hướng Tư Ninh Ninh.
Ánh mắt Tư Ninh Ninh đối diện với Ngô Phân Phương, không những không sợ ánh mắt hung ác đó hù dọa, ngược lại cười đến vui vẻ: "Dì Ngô à, đừng có trừng tôi như vậy, chuyện giữa chúng ta còn chưa có nói xong đâu."
Ngô Phân Phương phẫn hận, nghĩ ra điều gì đó, đồng tử chăm chăm nhìn Tư Ninh Ninh: "Mày, mày muốn làm cái gì?"
"Tôi muốn làm gì không quan trọng, quan trọng là ..." Tư Ninh Ninh kéo dài thanh âm, đôi mắt cong lên nở ra nụ cười rạng rỡ: "Tôi sẽ không để cho dì sống quá tốt."
"Dì Ngô, cả Tư Kỳ cũng vậy."
"Về phần căn nhà, dì Ngô nghĩ cũng đừng nghĩ tới nha, sẽ không có phần của dì. Cơ mà dì không sợ ăn cơm nhà tù, thì có thể ngăn cản một chút đi. Tôi nghĩ các đồng chí công an, đồng chí tư pháp hẳn là không nghe dì càn quấy đâu. Ha ha ha ~ ”
Tư Ninh Ninh nhướng mày, bật cười.
Ở trong mắt Ngô Phân Phương, Tư Ninh Ninh trước sau vẫn duy trì gương mặt tươi cười kia.
Đằng sau nụ cười phù hợp và rạng rỡ ấy, ẩn chứa hàng nghìn mũi dao sắc nhọn ...
Ngô Phân Phương không thể hiểu tại sao một người luôn nhát gan và rụt rè lại trở nên như thế này chỉ trong nửa năm xa nhà.
Trong vòng chưa đầy một ngày, mọi lời nói, mọi hành động của bà hình như là một cái bẫy được Tư Ninh Ninh sắp đặt từ trước.
Bề ngoài, nó vẫn bày ra cái bộ dạng yếu thế, thực tế là càng ngày càng khiến bà rơi vào trong vũng lầy.
Một kích mất mạng, vĩnh viễn không chỗ xoay người!
Nó ...
Trở nên tâm cơ thâm trầm, đáng sợ như vậy, làm người ta nhịn không được mà rét run.
Ngô Phân Phương bấu chặt ngón tay dưới đất, bám vào viên gạch, phẫn hận: "Tiểu tiện nhân, mày không chết sớm như con mẹ mày, chết ở bên ngoài ..."
Ngô Phân Phương chưa kịp nói xong, nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh tắt lịm, "bang" một cái, Ngô Phân Phương lăn qua một bên, khóe miệng bà ta tươm máu.
"Mày cái con tiện ... “
Ngô Phân Phương vừa quay đầu còn muốn mắng nữa lại bị Tư Ninh Ninh tát thêm một cái, ở trên mặt hai vết bàn tay cân xứng trên gương mặt ..."
"Đây là tôi trả lại cho dì, dì đối xử với tôi tôi liền như thế xử lý dì."
Tư Ninh Ninh kéo cổ áo Ngô Phân Phương lên: "Dì có thể tiếp tục mắng nha, dì đoán xem, tôi có thể trị được dì, có thể trị được Tư Kỳ hay không?"
Giống như hầu hết con người cùng động vật trên thế giới, hổ dữ không ăn thịt con, dưới tình huống bất lợi lựa chọn bao che cho con, Ngô Phân Phương cũng là người như vậy.
Ngay cả khi chồng trước đã chết, bà ta tái hôn với Tư Chấn Nam, Tư Kỳ cũng là đứa con gái chui ra từ bụng bà ta, trước sau là người bà ta coi trọng nhất.
Cho nên, kiến thức được khả năng xoay chuyển hướng gió của Tư Ninh Ninh, nghe nó nhắc đến Tư Kỳ, bà ta run rẩy kịch liệt, trong lòng dần dần xuất hiện ra cảm xúc sợ hãi.
Chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của Ngô Phân Phương, không rõ vì lý do gì, Tư Ninh Ninh cảm thấy trong lòng vỡ òa sung sướng.
Trở bàn tay lau vết máu dính trên mu bàn tay lên quần áo Ngô Phân Phương, cười phúc hắc khen ngợi: "Thực tốt, cứ như vậy đi, trước mặt tôi học được cách kẹp chặt cái đuôi mà làm người, tôi mà cao hứng, nói không chừng để cho dì sống thoải mái một chút."
"..." Ngô Phân Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng không dám mắng, ánh mắt giết người hung hăng trừng mắt: "Tư Ninh Ninh, mày làm sao dám ..."
"Tôi có cái gì không dám nha! Tôi cái gì cũng dám! Dì muốn tìm ba tôi cáo trạng sao? Người hiện tại đang ở trong phòng đấy, dì đoán xem ông ấy vừa rồi vì cái gì mà vẫn không ra tới?"
Vì cái gì không ra tới? Đúng vậy, vì cái gì mà không ra đây?
Ngô Phân Phương dừng lại một chút, đôi mắt phẫn uất của bà ta đột nhiên tối sầm lại.
Vì cái gì không ra tới, vì cái gì không ra tới……
Còn có thể vì cái gì?
Cho dùng ở chung với nhau chẳng được bao lâu cũng là đứa con có huyết thống với Tư gia ...
Nếu không phải cố kỵ đến điểm này, từ trước đến nay bà ở trước mặt Tư Ninh Ninh trách móc nặng nề còn ở trước mặt Tư Chấn Nam diễn trò làm cái gì đâu.
Ngô Phân Phương biết, bà thua.
Thua triệt triệt để để!
Thanh danh của bà đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể ... không thể làm ảnh hưởng đến Tư Kỳ!
Nghĩ đến đây, Ngô Phân Phương giật mình một cái đụi, nước mắt lưng tròng quỳ xuống kéo cánh tay Tư Ninh Ninh: "Ninh Ninh, Ninh Ninh! Tất cả lỗi đều là lỗi dì Ngô, ngàn sai vạn sai là dì Ngô sai, con muốn cái gì dì Ngô đều cấp cho con! Cái gì dì Ngô cũng không cần!"
"Con đừng đi tìm Tư Kỳ được không? Dì Ngô cầu xin con, dì Ngô cầu xin con, Ninh Ninh!"
Tư Ninh Ninh dùng sức kéo cánh tay lại, hai ba lần mới rút về được.
Nụ cười trên mặt biến mất, cô lạnh lùng nhìn xuống người phụ nữ đang ôm bắp chân mình mà khóc thảm thiết.
Chăm chọc đến cỡ nào.
Bởi vì không phải con gái ruột của mình bị tổn thương, cho nên mới độc ác, xuống tay tàn nhẫn, đánh gần chết mới thôi, vừa đánh vừa mắng.
Một khi người bị tổn thương trở thành người mà bà ta coi trọng thì liếm mặt lại đây khóc lóc, kể lễ, cầu xin ..."
Đồng dạng sinh là người, dựa vào cái gì!
Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Ninh Ninh biến sắc trong một giây biến thành nụ cười âm u ghê rợn:
"Được nha!"
"Thật sự? Ninh Ninh? Ninh Ninh!" Ngô Phân Phương trợn tròn mắt không thể tin được, mừng rỡ như điên lôi kéo vạt áo khoác của Tư Ninh Ninh dò hỏi: "Thật sao? Ninh Ninh, con cùng dì Ngô bảo đảm, bảo đảm không tìm Tư Kỳ! Ninh Ninh, được không?"
"Một cái bảo đảm giá trị bao nhiêu tiền? Hơn nữa đừng quên, dì Ngô, dì đang cầu tôi."