Editor: Hye Jin
Trời ạ, đây đâu phải là cuối hè đầu thu, chỉ với hai cái mền mỏng này, ban đêm sao mà ngủ.
Cái này không phải là trời lạnh hay không, mà là đông chết người luôn đấy.
Việc này thật giả không tiện bình luận, nếu Ngô Phân Phương thật làm ra chuyện như vậy thì người này không phải người thiện lương gì cho cam.
Ngoài cửa, mấy chị dâu cùng mấy bà cụ đứng khuyên giải gương mặt cười cười không hẹn mà gặp thu liễm đi, sôi nổi cau mày, nhìn về phía Ngô Phân Phương, ánh mắt dần dần phát sinh biến hóa.
Trái tim của Ngô Phân Phương phồng lên, thấy tình hình không ổn, bà ta vỗ tay lên đùi, che mũi khóc lóc: "Con lúc trước xuống nông thôn, trở về cũng không nói với người nhà, trong nhà cái gì cũng không kịp đặt mua cho nên trước chỉ có thể chắp vá một chút, ngày hôm qua đã nói rồi, con cũng đồng ý, lúc này đột nhiên sửa miệng ..."
"Dì tuy rằng không phải mẹ ruột của con, cũng nuôi con mấy năm, chỗ tốt không cầu sao nuôi ra loại vong ân bội nghĩa? Tâm tư đen tối!"
"Chẳng lẽ trong nhà có mà dì không cho con dùng? Con xem dì thành cái người thế nào?"
Ngô Phân Phương khóc đến dữ dội, làm giống như Tư Ninh Ninh thực sự là cái bạch nhãn lang, đồ vong ân bội nghĩa vậy.
Nhưng sự tình đã bày ra ngoài, mọi người đã trong lòng sáng như gương, nghe Ngô Phân Phương nói xong trong lòng nhất thời không hề đồng tình.
Chính lúc này, một chị dâu vốn đến đây xem náo nhiệt khịt mũi coi thường: "Không có chăn đệm thì cùng chen chúc ngủ một đêm cũng được a, nhà bao lớn đâu mà một người ngủ trong một phòng, ban đêm ngủ chăn mỏng như tờ giấy này, đồng chí Ngô Phân Phương, là cô, cô nghĩ như thế nào? Sao không để cho Tư Kỳ của cô ngủ chăn mỏng này đi?"
"Đứa nhỏ nhà ai không phải là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của cha mẹ. Lão Tư một năm kiếm tiền, phiếu cũng không ít đi? Hắn đang ở nhà sừng sững ra đó còn như vậy, hắn không có nhà thì thế nào?"
Sắc mặt của những người xung quanh cửa biến đổi, xì xào bàn tán sôi nổi châu đầu vào nhau.
Không bao lâu bỗng nhiên nhảy ra một câu: "Khó trách người ta nói có mẹ kế liền có cha kế, lời này thật không giả."
Đứng lại gần nhau, cố gắng hạ giọng, Ngô Phân Phương không nghe ra được lời kia là ai nói, lời này nói vào lỗ tai như bị người ta lột trần như nhộng, Ngô Phân Phương hoảng sợ.
Trong tâm lý hận đến kinh khủng.
Đúng vậy, là bà nhắm vào Tư Ninh Ninh, mà mấy năm đều an bình vượt qua không gặp chuyện gì, không đạo lý lúc này Tư Ninh Ninh về nhà, một câu mà hủy đi đài của bà, xé thể diện của bà!
"Thật là không nói lý lẽ."
Đại não của Ngô Phân Phương nhanh chóng xoay chuyển, quét sạch cái vẻ cuồng loại buổi sáng, đột nhiên lau nước mắt ủy khuất, nhìn Tư Ninh Ninh thê lương: "Con nếu mà không hài lòng, lúc đó nói với gì, dì sao có thể để Tư Kỳ ngủ ấm áp, làm con ngủ lạnh lẽo sao?"
"Ninh Ninh, con biết dì Ngô đối xử với con như thế nào, trong lòng con rõ ràng, hôm qua con trở về ba con cái gì cũng chưa nói, dì tự mình chạy ra ngoài đến tận trưa mới mua được hai cân thịt trở về ..."
Ngô Phân Phương còn tưởng muốn tỏ ra yếu thế xoay chuyển cục diện, Tư Ninh Ninh căn bản không cho bà ta đường lui:
"Có một số việc con vốn dĩ không nghĩ nói, nếu dì Ngô đã nói rồi thì hôm nay trước mặt mọi người con cũng nói hai câu."
"Ba con trước giờ bận rộn, hiếm khi ở nhà. Con cùng ba chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, dì Ngô đối xử với con thế nào trong lòng dì rõ ràng hơn ai hết."
"Trời nắng nóng. Ai nấy ở trong ngõ nhỏ ngồi dưới gốc cây giặt quần áo, dì sợ người khác biết dì bắt con làm việc, bắt con ngồi trong sân dưới ánh mặt trời chói chang giặt quần áo."
"Bắt con nấu cơm, khẩu vị không hợp với dì và Tư Kỳ, dì liền đánh con, cứ ở sau lưng hành hạ. Ấm nước đầy đồ ăn thừa là dì làm đúng không? Hộp cơm đầy than hôi cũng là dì làm?"
"Đừng nói không phải dì, ba con không ở nhà, không phải dì thì chính là Tư Kỳ."
"Con là người thế nào mấy chú thím, mấy bà trong ngõ nhỏ này nhìn con lớn lên, bọn họ rõ ràng, từ trước đến nay con không nói là suy xét ba con chọn dì, các người muốn ở bên nhau cả đời, dì sẽ chiếu cô ba, cho nên con nhịn, nhưng rồi kết quả thì sao?"
Tư Ninh Ninh cười chế nhạo: "Thật nên để mấy chú thím, mấy bà ở đây nhìn vết cào trên mặt ba con để xem xem, dì chiếu cố ba con tốt đến nhường nào?"
"Mối quan hệ của hai người, xấu cũng được, mà tốt cũng được, mỗi người có cuộc sống riêng, con quản không được! Hôm nay đứng trước mặt hàng xóm láng giềng nói ra những lời này, không phải là con đứng đây so ai khóc lớn hơn trước mặt mọi người, ai ủy khuất hơn. Mà cho dù khóc lớn, dù là la lớn thì sao, khóc la lớn thì sự thật mãi là sự thật!"
"Con hiện tại chỉ muốn lấy lại những thứ mẹ con để lại, là những thứ của mẹ con."
Nói một câu không dễ nghe, con chính là khinh thường dì đấy, coi thường dì đấy! Dì Ngô à, dì ở trong căn nhà của mẹ con, ngủ giường của mẹ con, tiền mà ba đưa dì cũng có phần của mẹ con, dì chỗ tốt đều hưởng hết mà đối xử với con như vậy, đối xử với ba như vậy, đồ dùng trong nhà dì dùng dì không thấy đuối lý sao? Dì cảm thấy là dì xứng đáng sao? Chỗ nào xứng đáng?"
Từng lời nói của Tư Ninh Ninh đều không khách khí, chửi thẳng mặt, trong sân ngoài sân không ai có thể phản bác được một chữ.
Không nghe con gái người ta nói gì sao?
Người ta chỉ lấy những đồ vật thuộc về mẹ ruột của người ta, có cái gì mà nháo?
"Phân Phương a, đứa nhỏ Ninh Ninh này cùng chúng ta lớn lên, là đứa nhỏ ngoan ngoãn, đồ vật đứa nhỏ lấy không quá đáng, cô nên đưa cho đứa nhỏ đi, Tết nhất đến nơi rồi, còn lăn lộn làm cái gì nha!"
"Đúng vậy, con bé không so đo cô trước kia đối xử với con bé thế nào, đưa đồ vật cho con bé coi như xong, về sau cùng lão Tư an ổn sinh hoạt, nhiều nhất là bồi thường một ít, cũng không phải nhiều ... Đứa nhỏ ra ngoài hơn nửa năm mới trở về, cô không phải mẹ ruột, thì cũng là trưởng bối, đừng làm cho đứa nhỏ thất vọng buồn lòng."
Mỗi một lời nói khiến gương mặt Ngô Phân Phương trở nên méo mó.
Dường như đã cố gắng kìm chế, không có mấy tác dụng, Ngô Phân Phương không thèm giả vờ nữa: "Các người đừng có đứng đây mà khoa chân múa tay! Chuyện này không xảy ra trên người các người, các người nói chuyện nhẹ nhàng thật đó."
"Đồ nhiều chuyện! Tết nhất không vội về nhà coi sóc trong nhà đi, chạy đến nhà người khác nghe góc tường, các người là cái thứ chó má gì?"
Một hồi mắng xong ngoài sân mấy chị, mấy bà cụ sắc mặt vô cùng khó coi.
Đúng là bọn họ đến xem náo nhiệt, nhưng là đa số đều hy vọng gia hòa vạn sự hưng, không muốn xem người ta nháo loạn nên mới lại đây khuyên can vài câu, bị Ngô Phân Phương nói, giống như bọn họ là cây gậy chọc cứt vậy.
Những lời mà Tư Ninh Ninh nói ra, mọi người nghe vào trong tai thì thổn thức một phen, trong lòng bán tín bán nghi, lúc này thấy Ngô Phân Phương chẳng phân biệt được trắng đen, mắng chửi đanh đá, ai nấy nhìn ra được Ngô Phân Phương với hành vi ngôn luận bình thường khác nhau một trời một vực, lời của Tư Ninh Ninh nói, trong lòng tin tưởng 10 phần.