Editor: Hye Jin
Có lẽ bởi vì bên ngoài là mùa đông quá lạnh, không gian ấm áp, chăn bông mềm mại rất thoải mái nên cả một đêm Tư Ninh Ninh ngủ rất ngon, khi tỉnh dậy, tính toán thời gian, vậy mà đến rạng sáng 4h rồi, cô ít nhất ngủ 12 tiếng đồng hồ ...
Nghĩ vẫn còn sớm, Tư Ninh Ninh cũng không vội vàng đứng dậy, nằm ở bên giường bó gối chơi game, rồi mơ mơ màng màng ngây người ngủ thêm một giấc, tỉnh dậy xong thì chậm rì rì rời khỏi giường, giải quyết vấn đề ấm no, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng thì mới ra khỏi không gian, thời gian vừa lúc 6h hơn thôi.
Vốn dĩ, cô là muốn ra khỏi không gian sớm một chút, sợ bị Tư Chấn Nam phát hiện cô không có trong thư phòng, kết quả Tư Ninh Ninh suy nghĩ nhiều rồi, bởi vì có người thức dậy còn sớm hơn cô, hoặc là nói cả đêm không ngủ?
Nói tóm lại, vừa ra khỏi không gian, vừa đứng ở trong thư phòng thì đã nghe thấy Ngô Phân Phương đang đứng ở sân ngoài gào rú:
"Có con cái nhà ai giống như thế này không? Tết nhất làm bậy không yên phận, muốn đuổi cha mẹ ra ngoài!"
"Tôi ăn ngon uống tốt cung phụng cô, nuôi cô, không cầu cái gì vậy mà nuôi ra một cái bạch nhãn lang!"
Vừa chửi vừa mắng, Ngô Phân Phương bật khóc: "Số tôi mệnh khổ quá! Lấy chồng, chồng trước chết sớm, tái giá cũng không gặp được người chồng tốt, ông trời ơi, cuộc sống này vô pháp trôi qua ..."
Tư Ninh Ninh liếc mắt khinh thường, dứt khoát vào lại không gian.
Cô buổi sáng còn chưa có uống nước đâu!
Ngô Phân Phương không chê xấu hổ, muốn gào thì gào cho đã đi.
Dù sao bà ta hiện tại gào càng dữ dội thì quay đầu có hại vẫn là bản thân bà ta.
Trên thực tế, Ngô Phân Phương một đêm không ngủ, và Tư Chấn Nam cũng vậy.
Hai người lôi kéo ầm ĩ cả một đêm, sáng sớm một người ngồi ở đầu giường, người kia ngồi trên ghế một lúc, kết quả bị Tư Kỳ dậy sớm đi làm làm bừng tỉnh, mới vừa ngừng nghĩ chưa đủ nửa tiếng thì tiếng mắng mỏ tiếp tục lần hai.
Sợ rằng Tư Chấn Nam thực sự sẽ ly hôn với mình, Ngô Phân Phương không dám mắng trước mặt Tư Chấn Nam, cho nên đứng ở sân chỉ dâu mắng hòe khóc lóc bản thân mình mệnh khổ.
Khởi điểm Tư Chấn Nam ngại mất mặt, còn quát lớn vài câu, bảo Ngô Phân Phương ngừng nghỉ đi, nhưng Ngô Phân Phương xem như không nghe thấy, nói vài lần, Tư Chấn Nam lười nói với bà ta.
Dù sao hắn cũng không thường xuyên ở nhà, cho dù là hàng xóm nghe thấy, người mất mặt không phải là hắn.
Bên phía Tư Chấn Nam không có động tĩnh gì, Ngô Phân Phương cho rằng bản thân đã trấn áp được Tư Chấn Nam, Tư Chân Nam không hề có cách với bà ta cho nên trong thời gian ngắn càng khí thế hơn, mắng càng ngày càng dữ dội.
Lúc ấy Tư Ninh Ninh đang ở trong không gian không ra ngoài, trong thư phòng không hề có động tĩnh gì cả, cái này gián tiếp làm Ngô Phân Phương hiểu sai ý.
Ngô Phân Phương tối hôm qua suy nghĩ Tư Ninh Ninh lần này trở về y như là thay đổi thành con người khác, vậy mà sáng nay mắng chửi mà nó cũng không mở miệng, trong lòng nghĩ bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, Tư Ninh Ninh từ trước đến giờ vẫn là con nhỏ chết tiệt không có chủ kiến kia thôi.
Nhẫn vàng, vòng bạc, bao nhiêu tiền bạc của bà còn có căn nhà này, toàn bộ là của bà! Cái con nhỏ chết tiệt kia dựa vào cái gì vừa mở miệng là đòi lấy đi hết?
Bây giờ lớp cửa số giấy đã bị đâm thủng, còn liên quan đến tư lợi, không có gì đáng xấu hổ, Ngô Phân Phương dùng hết sức đứng ở trong sân mắng một hồi, hạ quyết tâm chờ Tư Ninh Ninh bước ra khỏi thư phòng, bà nhất định phải dạy cho Tư Ninh Ninh một bài học!
Khác với sự ác độc phẫn hận của Ngô Phân Phương, trong không gian Tư Ninh Ninh đang ung dung uống nước ấm vô cùng vui vẻ thoải mái.
Trong tủ lạnh còn sẵn một quả dưa hấu, cô vốn muốn ăn mà nghĩ vừa mới uống nước ấm, sợ nóng lạnh quậy với nhau tiêu chảy cho nên đành thôi.
Buông cái ly xuống, nghĩ mình không có việc gì làm, cô liền đi đến chỗ mấy cái rương đựng hạt giống quay cuồng một hồi, chọn ra hạt giống dâu tây, cô cầm cái cuốc đi ra ngoài biệt thự, cuốc mấy luống cạn rồi gieo hạt giống vào.
Cây ăn quả trong không gian đã phát triển ổn định và chúng sẽ có thể kết trái trong năm nay. Khi có thời gian, Tư Ninh Ninh sẽ mở rộng một số loại cây khác. Ví dụ cây quýt ở đội sản xuất ba, trở về cô phải đi hỏi một chút, chiết cành cây trở về trồng.
Dù sao thì trong không gian thế nào cũng có thể sống.
Lại lần nữa ra khỏi không gian, thời gian đã là buổi sáng 8h, Ngô Phân Phương vẫn còn ở trong sân mà mắng, lúc này đâu chỉ đơn giản là thanh âm một mình bà ta, còn trộn lẫn một số láng giềng hàng xóm rì rầm.
Thanh âm không lớn không giống như đã bước vào trong sân nhà.
Tư Ninh Ninh đứng bên cửa sổ của thư phòng, mở rèm, liếc nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, cánh cửa nhỏ bằng gỗ màu đỏ đã tróc sơn trong sân nhà họ Tư còn chưa mở ra, âm thanh lọt vào qua bức tường sân.
Tư Ninh Ninh cười lạnh, mở rèm cửa sổ một cái, âm thanh rõ ràng, ánh nắng mùa đông tràn vào ngay trong phòng ngay lập tức.
Mở chốt cửa, kéo ra, Tư Ninh Ninh bước ra ngoài như không hề có chuyện gì phát sinh: "Dì Ngô à, còn đang mắng à?"
Ngô Phân Phương hung hăng liếc xéo Tư Ninh Ninh, hừ lạnh không quan tâm đến Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh không hề khó chịu, không giận dỗi, đem cửa thư phòng đẩy đến mức lớn nhất, rồi đem cái thanh gỗ chắn cửa ra, cửa cổng nhà cũng mở toang ra.
Mặc dù Ngô Phân Phương quay mặt không xem Tư Ninh Ninh kỳ thực dư quang vẫn luôn theo sát hành động của Tư Ninh Ninh, thấy Tư Ninh Ninh đem cánh cửa cổng mở ra, không biết làm sao thế này, bỗng nhiên cảm thấy lồng ngực căng thẳng.
Con nhỏ chết tiệt này muốn làm cái gì?
Ngoài sân có một vài vị phụ nữ trung niên đang đứng xem náo nhiệt, có người cũng là đến khuyên can. Ánh mắt Tư Ninh Ninh cùng bọn họ đối thượng cũng không cảm thấy xấu hổ, thoải mái hào phóng đẩy cửa, đôi mắt mỉm cười hướng ra bên ngoài: "Mấy thím, mấy bà vào nhà nghe đi ạ, miễn cho cách một cái cổng nghe không rõ ràng lắm."
Mấy chị dâu trẻ tuổi nghĩ nhầm là Tư Ninh Ninh đang chế giễu bọn họ nghe chuyện bát quái, khua môi múa mép, nhất thời sắc mặt có chút ngượng ngùng, vuốt cái mũi lúng ta lúng túng cười gượng không lên tiếng.
Tư Ninh Ninh không quá dây dưa, quay lại nhìn Ngô Phân Phương cười nói: "Dì Ngô sao lại dừng lại rồi? Tiếp tục nói nha?"
Ngô Phân Phương muốn tiếp tục mắng, nhưng không đoán được Tư Ninh Ninh rốt cuộc muốn làm cái gì, hơn nữa vừa rồi cách cái tường còn đỡ chứ hiện tại làm trò trước mặt người ngoài, bà ta không thể mở nổi miệng.
Ngô Phân Phương không thể mở nổi miệng, thì Tư Ninh Ninh mở miệng.
"Ngài luôn mãi nhắc đến là ngài đối xử tốt với con nha, rốt cuộc tốt đến bao nhiêu nha, để hôm nay con cho mọi người nhìn xem một chút, miễn cho người ngoài không hiểu rõ, thật cho rằng con trời sinh phản nghịch, bất kính trưởng bối, bất hiếu với ba mẹ."
Nụ cười trên mặt Tư Ninh Ninh dần tắt, cô quay người bước vào thư phòng, từ thư phòng ôm ra hai tấm trải giường mỏng tanh, run tay ném thẳng vào giữa sân, ngoài cửa cho dù mọi người xấu hổ muốn đi vào nhưng đứng ở trước cổng cũng thấy được rõ ràng tình hình trong sân.
Hai tấm chăn, một cái mỏng dánh, cái dày hơn chỉ bằng ngón tay thôi.