Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 403 - Chương 403: Thế Cục

Chương 403: Thế Cục Chương 403: Thế Cục

Editor: Hye Jin

Kỳ vọng của nguyên chủ hắn không đáp ứng được, cho đến khi nguyên chủ chết, cô thay thế chỗ nguyên chủ, tính cách thay đổi trở nên gay gắt, cường ngạnh thì hắn mới ý thức được một chút xíu, không cảm thấy quá muộn rồi hay sao?

Áy náy, đền bù, bất luận xuất phát từ cái gì mục đích đều đã không có ý nghĩa.

Cô gái kia đã không còn mệnh, tiếc nuối rời khỏi nhân thế, hiện tại cái gì cũng cảm nhận không được ...

Nhìn vào đôi mắt quá bình tĩnh và lạnh lùng của con gái, Tư Chấn Nam ẩn ẩn đọc được một loại tin tức.

Con gái vẫn là con gái của hắn, nhưng đã không phải là đứa con gái hiểu chuyện trước kia nữa.

Con bé có ý tưởng, có chính kiến, toàn thân đều tỏa ra hơi thở sắc bén.

Mà thay đổi này, mối quan hệ cha con, dường như không thể trở lại như xưa ...

Trước đây hắn chưa từng tưởng tượng ra cục diện như vậy, chuyện trước mắt đã xảy ra, từ nay về sau ... Tư Chấn Nam bỗng nhiên không thể nào tiếp thu nổi.

Cảm xúc dâng lên, gương mặt bị cào trầy xước lộ ra vẻ cô đơn và thất vọng, rồi một lúc sau hai mắt cũng đỏ hoe.

Việc này không nghĩ thì thôi, nghĩ đến Tư Chấn Nam đau lòng đến cực điểm.

Mím môi, nước nước bọt cố gắng kiềm chế, cuối cùng không thể kìm được, trước mặt Tư Ninh Ninh che mặt khóc rống lên.

Cảm xúc của Tư Chấn Nam chưa từng dao động lớn đến như vậy, lần trước đó, hình như là lúc đứa trẻ vừa mới được sinh ra.

Lúc đó hắn với vợ tình cảm ân ái, đứa nhỏ được sinh ra, tiếng khóc "oa oa" truyền ra khắp ngõ nhỏ, hàng xóm láng giềng tới cửa chúc mừng, âm thanh đó phảng phất như còn bên tai, chính là, sao lại chớp mắt biến thành cái cục diện như thế này?

"Là ba có lỗi với con."

Tư Chấn Nam cúi đầu và cố nén giọng mũi, mỗi một câu thốt ra đều là những lời ăn năn sám hối, "thực xin lỗi" linh tinh.

Tư Ninh Ninh bình tĩnh nhìn Tư Chấn Nam, trong lòng thầm nghĩ: Cô không thể nói thật toàn bộ tình hình thực tế, thực tế thì nguyên chủ, con gái của Tư Chấn Nam xác thực đã chết.

Thân là một người cha, làm không đúng gây nên sai lầm sám hối rơi lệ, cái này cũng không có gì.

Bất luận là trước mắt cô, hay là nguyên chủ đã mất đi sinh mệnh, những giọt nước mắt này không hề thay đổi được điều gì.

Tư Ninh Ninh không quấy rầy Tư Chấn Nam, chờ khi Tư Chấn Nam khóc một lúc lâu, cảm xúc dần dần ổn định mới phát ra âm thanh.

"Không có gì, cây lớn phân nhánh, con cái lớn có cuộc sống riêng là chuyện bình thường, ngài không cần cảm thấy thương tâm khổ sở."

"Xét cho cùng, con với bọn họ không có quan hệ huyết thống, có lẽ phương thức xử lý có lẽ quá kích, nhưng là cách duy nhất khiến từng người trong chúng ta dễ chịu."

Tư Chấn Nam hoàn toàn không tập trung trên người cô, cho nên cô không cần nói cái gì mà thân tình hay thân tình.

Chỉ là, thân thể này rốt cuộc vẫn là của con gái của Tư Chấn Nam, cho nên Tư Ninh Ninh cảm thấy chỉ cần bọn họ có thể đi đường ai nấy đi an ổn khỏe mạnh là được, không cần thiết một hai phải nháo đến cá chết lưới rách, cả đời không qua lại với nhau.

Cuồng loạn làm ầm ĩ không phải tác phong của cô, mọi vấn đề, sự việc cô đều sẽ nghĩ cách làm sao có lợi nhất.

"Cũng mong ngài có thể hiểu được biện pháp như vậy, ở nông thôn không phải xấu, cũng chẳng tốt được bao nhiêu. Nếu con còn như trước kia không thay đổi, như vậy ở nông thôn hay với tương lai không hề có đường sinh tồn."

"Hoặc là nói, ngài hiện tại cũng đã rất lâu không gặp con."

Đây là một vấn đề rất thực tế, mặc dù Tư Chấn Nam không ở nhà nhiều, tính tình con gái của mình hẳn phải biết, quá mức vô hại, nếu không thay đổi, không cường ngạnh lên, thì ở nông thôn tứ cố vô thân, ở địa phương xa lại, như thế nào có thể sinh tồn được?

Cho dù không thể tiếp thu cũng phải tiếp thu.

Tư Chấn Nam xoa mặt, khụt khịt bình tĩnh trở lại, vỗ vỗ chân đứng dậy, vừa nhìn vừa trấn an: "Yêu cầu của con ba sẽ đáp ứng, còn chuyện hô khẩu tuyệt đối không được."

Tư Chấn Nam nói xong liền bước ra ngoài, không cho Tư Ninh Ninh đương cãi lại.

Tư Ninh Ninh nhìn hắn đi ra khỏi cửa, đóng cửa thư phòng lại, cái gì cũng chưa nói.

Tất nhiên, cô muốn độc lập hộ khẩu, cơ mà hiện thực bao nhiêu khó khăn, đã bãi ngay trước mặt.

Chuyện hộ khẩu chỉ có thể gác lại một thời gian rồi tìm cơ hội giải quyết, trước tiên giải quyết ổn thỏa chuyện căn nhà, danh ngạch công tác ...

Giá trị của căn nhà này mười mấy năm sau mới dần dần thể hiện ra được, trước mắt không đáng bao nhiêu, cô và Tư Chấn Nam mỗi người sở hữu một nửa căn nhà, nếu theo hiện tại chiết khấu thì có thể phân 200 đồng ...

Tư Ninh Ninh cuộc sống giàu có đã hưởng thụ qua, cô rất thích cuộc sống hiện tại, cho nên trong tương lai có hàng trăm triệu hay hàng tỷ, cô cảm thấy không phải rất cần, cho nên không coi trọng cho lắm.

Song khi cô nghĩ kỹ lại nhà ở này không chộp nắm vào trong tay thì tương lai hưởng thụ vinh hoa phú quý là Ngô Phân Phương và Tư Kỳ, đối với nguyên chủ mà nói, không công bằng.

Nhà có thể cho bất cứ ai, tuyệt không thể cấp đôi mẹ con kia.

Đây cũng là một trong những lý do tại sao thái độ vừa nãy của Tư Ninh Ninh lại mềm mại trở lại.

Tư Chấn Nam đã sinh ra áy náy, mục đích của cô là gia tăng cảm giác áy náy đó.

Chỉ khi Tư Chấn Nam cảm thấy có lỗi thì tình hình mới có lợi cho cô.

Sau khi sửa sang lại dòng ký ức, Tư Ninh Ninh đứng dậy khóa cửa lại, sau đó kéo rèm cửa sổ nhỏ xuống.

Chẳng thèm nhìn đến hai tấm chăn trải giường mỏng tanh kia, mặt mày lãnh đạm, trực tiếp tắt đèn đi vào không gian.

Dọn dẹp sơ các công việc trong không gian, Tư Ninh Ninh từ cái sọt bắt cá thu được nửa sọt tôm ở con suối, lưu lại mấy con to to, còn lại nhỏ thì thả lại vào suối.

Ngồi xổm trên bờ suối, cô lột sạch đầu tôm rồi vỏ tôm thả vào trong suối, thả vào trong suối thì một lúc thì bầy cá ngoi đầu lên ăn luôn.

Bưng tôm vào nhà bếp, tìm cái máy xay xay nhuyễn toàn bộ.

Tư Ninh Ninh tìm một chiếc bát biển đựng tôm xay nhuyễn, thêm ba thìa tinh bột, một ít hạt tiêu và vài giọt rượu nấu ăn vào rồi trộn trộn cho toàn bộ hòa quyện lại với nhau.

Tôm chuẩn bị tạm thời đặt sang một bên, Tư Ninh Ninh lục tung từ trong ra ngoài tìm nước cốt lẩu, bạo lực mở hộp xách vào trong tủ bếp để mà khi nào ăn thì lấy thôi.

Ăn một mình cũng không nhiều chuyện như vậy, cô không tìm cái nồi dùng riêng để ăn lẩu mà ở bếp ga đặt cái nồi nhỏ, lúc đợi nước lẩu sôi cô cầm cái chậu nhỏ ra vườn hái chút rau dưa về, rửa sạch sẽ để một bên, rồi cầm muỗng nhỏ xúc từng viên tôm nhỏ thả vào nồi.

Chờ đợi một chút thì thêm chút dầu mè, rau thơm vào, dùng đũa chấm chấm vào nếm thử vừa ăn chưa, ổn ổn rồi thì vừa lúc nước lẩu sôi.

Tôm được cho vào trước, sau đó là rau xanh, Tư Ninh Ninh nhúng vào nước chấm ăn mãi không ngán, rau trồng trong không gian có vị rất ngọt thanh, tôm viên là tôm tự làm nên nhiều tôm, hương vị cực kỳ bùng nổ.

Nguyên liệu nấu ăn tuy rằng không nhiều lắm, chầu này đủ làm cô đã ghiền.

Ăn không nỗi nữa buông chén đũa xuống, cầm quần áo đi tắm thì không nhịn được mà ngẩng đầu thở dài.

Thật muốn thời gian trôi nhanh hơn một chút ...

Thật muốn sớm một chút để trở về a ...

Bình Luận (0)
Comment