Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 402 - Chương 402: Thâm Tình Muộn Màng, Hèn Hạ Hơn Cỏ

Chương 402: Thâm Tình Muộn Màng, Hèn Hạ Hơn Cỏ Chương 402: Thâm Tình Muộn Màng, Hèn Hạ Hơn Cỏ

Editor: Hye Jin

Tuy rằng ở nổi nóng, nhưng lời này tư chấn nam nói ra thật chân thành tha thiết.

Hắn là nam nhân, kiếm tiền dưỡng gia, nhà người khác không có hắn cũng sẽ tận lực cấp đủ cho vợ cùng con cái, hắn không hy vọng sự tình này lôi kéo tối rắm.

Ý tưởng của Tư Chấn Nam rất đơn giản, vấn đề hắn đã xem nhẹ trình độ lòng tham của Ngô Phân Phương, đồ vật vào túi bà ta sao có thể nguyện ý lấy ra?

“Ông nghĩ cũng đừng nghĩ." Ngô Phân Phương đột nhiên đứng dậy đẩy Tư Chấn Nam về phía cửa phòng: "Tôi nói cho ông biết, mấy thứ kia lấy được sớm đã đem đi chợ đen bán, ông cho rằng ông về nhà ăn thịt heo, gạo, mì là từ đâu ra? Là từ đó tới!"

"Đó là tôi đưa cho bà giữ, bà dám cầm đi đổi để đi mua? Là tôi không để lại tiền hay phiếu trong nhà? Đem đồ vật ra đây, hiện tại, ngay lập tức, lập tức!"

"Bán chính là bán, ông có giết chết tôi cũng không có!"

Ngô Phân Phương ngạnh cô kêu gào. Khuôn mặt cuồng loạn như một ác phụ đánh mất hoàn toàn hình tượng trong lòng Tư Chấn Nam, năm nay kích thích càng ngày càng nhiều, Tư Chấn Nam thở dốc, tức giận đến tay run, lúc này nhịn không được đẩy Ngô Phân Phương ra bắt đầu lục tìm.

Ngô Phân Phương bị đập đầu vào tủ đầu giường, nhất thời phồng lên một cục u tím xanh, bà ta che cái trán "ai da ai da", choáng váng một chút xong thì đứng dậy đi theo phía sau Tư Chấn Nam cản trở: "Đó là của tôi, của tôi! Ông là cái thá gì mà động vào của tôi! Tư Chấn Nam, ông, ông không phải thứ gì tốt! Ly hôn, tôi muốn ly hôn với ông."

Quần áo và khăn trải giường cũ chất đầy trên sàn trong phòng, lục tung mấy cái hộp lớn cũng không tìm được thứ gì, trên trán nổi gân xanh, Tư Chấn Nam xoay người đẩy Ngô Phân Phương ra: "Ly! Vậy ly đi!"

Ngô Phân Phương nặng nề ngã xuống đất, bị đẩy một cái làm cho choáng chưa kịp hoàn hồn đã bị một câu của Tư Chấn Nam trấn trụ, nước mắt nước mũi không rảnh mà lau đi, ngây ra như phỗng mà nhìn Tư Chân Nam: "Cái, cái gì? Ông nói cái gì?"

Chỉ trong tích tắc, Ngô Phân Phương lại đứng dậy, xông thẳng về phía Tư Chấn Nam: "Ông tưởng ly hôn thì ly sao? Đừng có mơ! Tư Chấn Nam đời này ông không ném được lão nương!"

...

Nhà chính đập ồn ào nửa đêm, tiếng ồn ào kéo dài đến hơn mười một giờ đêm, Tư Chấn Nam trên mặt có vài vết máu, cầm theo cái túi nhỏ gõ vang cửa thư phòng.

Lúc đó đèn trong thư phòng còn sáng, Tư Ninh Ninh đun nước nóng trong không gian để pha sữa mạch nha, bây giờ đang ngồi dưới ánh đèn uống sữa, vừa nhàn nhã đọc sách, không chút nào bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn trong nhà.

Cửa có người gõ, cô chỉ sửng sốt một chút rồi đứng dậy ra mở cửa.

Nhìn thấy Tư Chấn Nam đi tới, Tư Ninh Ninh cũng không có chút nào hiếu kỳ, xoay người trở về phòng ngồi xuống đọc sách.

“Ninh Ninh.”

Bên ngoài gió lạnh thổi qua, Tư Chấn Nam đóng cửa che lại, ngồi vào bên cạnh Tư Ninh Ninh.

Không nói lời vô nghĩa, im lặng lúc sau liền đem tiền lấy ra, một cuộn tiền dày cùng mấy đồ vật bằng vàng nhỏ.

Có hoa tai, có nhẫn cũng có vòng tay.

Khóe mắt Tư Ninh Ninh hơi dừng lại, để sách sang một bên, đưa tay cầm lấy những phần trang sức nhỏ: "Đây là mẹ để lại cho con?"

“Đúng vậy.”

"Ồ!"

Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, Tư Ninh Ninh bình tĩnh lên tiếng.

Nắm lấy thứ trong tay, cô bình tĩnh nhìn Tư Chấn Nam, bởi vì ông ấy không đi ra, thuyết minh còn lời muốn nói.

Quả nhiên, sau khi đợi một lúc, Tư Chấn Nam nói: "Nơi này có 20 tờ đại đoàn kết, cộng linh tinh vụn vặt cũng có hơn 30 khối ..."

Đưa xấp tiền đến trước mặt do Tư Ninh Ninh: "Danh ngạch công tác kia con cầm đi bán có thể bán với giá khoảng 120 đồng, hiện tại ba lấy tiền đổi với con, đổi danh ngạch công tác đó."

Một tờ đại đoàn kết là mười đồng, 20 tờ đại đoàn kết là hơn 200, lời này của Tư Chấn Nam có nghĩa là, hắn dùng tiền này cùng Tư Ninh Ninh đổi danh ngạch công tác, Tư Ninh Ninh không lỗ, còn chiếm đại tiện nghi.

Vấn đề là Tư Ninh Ninh cô không thiếu tiền, càng khinh thường chiếm tiện nghi của hắn.

"Con nói, con chỉ muốn lấy lại tất cả những thứ mẹ để lại, trừ cái này ra thì cái gì con cũng không cần, càng sẽ không lấy."

"Con không lưu lại Bắc Kinh, công tác này lấy đi cũng là bán đi, thay vì bán cho người khác thì bán cho Kỳ Kỳ, ba đưa thêm cho con một khoảng tiền, cái này không phải sẽ giống nhau."

Giống nhau? Giống ở chỗ nào đấy nhỉ?

Cũng lười nói nhiều, Tư Ninh Ninh vẻ mặt lãnh đạm, trong giọng điệu không có chút ấm áp nào: "Con không muốn!"

Số tiền này có thể là một số tiền lớn trong thời đại này, cô biết lấy năng lực Tư Chấn Nam, hắn có thể lấy ra 200 đồng lần 1 cũng sẽ có lần 2 lần 3, không cần bao lâu đôi mẹ con kia sẽ về quỹ đạo sinh hoạt thường ngày.

Tư Ninh Ninh khinh thường mấy trăm đồng này, để đôi mẹ con kia nhanh vậy đã thoải mái thì cô tình nguyện bán giá thấp thậm chí là tặng không cho người khác, chính là muốn ghê tởm bọn họ.

Có thể cách ứng khiến bọn họ cơm tất niên cũng ăn không vô là tốt nhất.

Yên lặng nghĩ, Tư Ninh Ninh lười cấp ánh mắt cho Tư Chấn Nam, không cho ông ta cơ hội cứu vãn tìm đường sống:

"Còn chuyện nhà ở, thỉnh ngài đừng mở miệng, nên là thế nào thì tính thế đó, nếu chính chúng ta nói không rõ thì mới nhân viên chuyên nghiệp đến phân xử."

Cho dù là thập niên 70 cũng có tồn tại toà án cùng công tố viên.

Tư Ninh Ninh không hành động theo kiểu hậu bối càn quấy, ngược lại hành động cô trật tự rõ ràng, so với đa số trưởng bối còn lý trí hơn cả, đại khái cũng bởi vì điểm này cho nên Tư Chấn Nam đồng ý để nghị của cô.

Nếu họ không nói rõ được thì cứ việc để cơ quan chức năng đến nói.

Tư Chấn Nam vẫn quan niệm như vậy, nên của ai sẽ là của người đó, đồ vật hắn đưa cho con gái cùng với đồ của con gái là hai chuyện khác nhau.

Thỏa hiệp chuyện căn nhà xong, Tư Chấn Nam ánh mắt trước sau căn bản không dám nhìn gương mặt sưng tấy của Tư Ninh Ninh bị hắn đánh.

Do dự hồi lâu, cuối cùng trước khi Tư Ninh Ninh hạ lệnh đuổi khách, mở miệng: "Công tác cùng căn nhà này, ba tận lực đi làm, còn về dời hộ khẩu thì tuyệt đối không được, Con còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ, nam nhân không có đáng tin cậy như con tưởng tượng ..."

"Con nói đối tượng với người ta, ba không ở bên cạnh con, quản không được. Hiện tại đã biết chuyện này không thể cứ mặc kệ. Chuyện kết hôn cần phải được sự đồng ý của ba, hơn nữa trước khi kết hôn ..."

Tư Chấn Nam hoãn hoãn khẩu khí, giọng điệu có phần mất tự nhiên, "Con là một cô gái, phải hiểu tự trọng ... Những lời này vốn dĩ là mẹ con nói với con, nhưng mẹ con đi sớm, dì Ngô không để bụng, tóm lại con nhớ kỹ lời ba nói, đừng để người ta coi thường con."

Tư Chấn Nam lời nói là hoàn toàn chân thành, một phen thành thật, nhìn hắn cũng có chút con người.

Mà cho dù ngay cả như vậy, Tư Ninh Ninh cũng chỉ bình tĩnh nhìn hắn, lãnh đạm không chút tình cảm.

Lương tâm bất an cũng được, đột nhiên ý thức sai lầm cũng được, ý thức được bản thân làm sai, tóm lại là thế nào cũng được, có một câu nói không sai.

Thâm tình đến muốn, hèn hạ hơn cỏ.

Bình Luận (0)
Comment