Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 401 - Chương 401: Thể Diện

Chương 401: Thể Diện Chương 401: Thể Diện

Editor: Hye Jin

"Cái loại địa phương đó thì có thể loại người tốt gì? Có thể có người tốt?"

"Còn chưa cùng trưởng bối gặp mặt đã xúi dục. Con đòi lấy những thứ kia có phải là hắn dạy?

"Tư Ninh Ninh, có phải không đem người ba này để vào mắt."

Tư Chấn Nam mắng Tư Ninh Ninh, câu nào câu nấy tàn nhẫn, nghiêm khắc, dập bàn "bang bang."

Tư Ninh Ninh lúc đầu hơi sững sờ, sau khoảng lặng ngắn ngủi, cô rũ mi mắt lần nữa giương mắt tiếp thắng ánh mắt của Tư Chấn Nam hỏi thẳng: "Chẳng lẽ người trong nhà này đều là người tốt sao?"

Tư Ninh Ninh ánh mắt trở nên hoàn toàn lạnh lùng, ngay cả kính ngữ cũng tỉnh lược đi: "Bọn họ đối xử với tôi thế nào, ông thật sự không biết phải không?"

"Bất luận kẻ râu ria nào đều có thể chỉ trích đối tượng của tôi, nhưng ông thì không được."

"Ông không đủ tư cách!"

Tư Chấn Nam bị Tư Ninh Ninh luân phiên hỏi đến đồng tử co rút.

Đúng vậy, với tư cách là một người cha, hắn thất trách không làm được trách nhiệm của một người cha. Nhưng không phải là lý do mà con cái như Tư Ninh Ninh lên tiếng phản bác, chất vấn, không kính trọng hắn.

Tư Chấn Nam cảm thấy tôn nghiêm, thể diện của bản thân bị khiêu chiến đến cực hạn, trong nháy mắt đó, lửa giận dâng lên, nhịn không được mà ra tay, chỉ "bang" một tiếng, đáp lên trên mặt của Tư Ninh Ninh.

Làn da trắng nõn ngay lập tức sưng tấy, xuất hiện vết tay ấn cực kỳ rõ rệt.

Không khí ngưng tụ, bàn tay của Tư Chấn Nam đột nhiên run lên: "Ninh ..."

Hắn không nghĩ tới muốn động thủ, vậy mà trong nháy mắt kia ....

Đến khi hắn phản ứng lại, Tư Ninh Ninh đã che mặt lạnh lùng, thờ ơ nhìn hắn.

Đôi mắt của con gái còn lạnh hơn bất cứ thứ gì trên đời, giống như là cái tát kia không chỉ là đánh vào trên mặt mà còn đánh vào sâu trong lòng, đánh tan tình nghĩa cha con nhiều năm, cũng đánh tan luôn phần thể diện của người cha trong lòng của Tư Ninh Ninh.

Trái tim chợt chùng xuống, sự hối hận và cảm giác tội lỗi khiến Tư Chấn Nam vươn tay, song Tư Ninh Ninh không hề cho hắn cơ hội đụng vào, ngay lúc tay vừa đưa ra thì người đã đứng dậy tránh đi.

"Hy vọng ông có thể hiểu được, đây không phải là thương lương."

Tay Tư Ninh Ninh từ từ buông xuống, cái tát to lớn trên mặt đập vào mắt Tư Chấn Nam không chút che giấu: "Còn có, trừ bỏ những thứ tôi vừa nói thì ngôi nhà này cũng có một phần tôi và mẹ tôi, nếu các người không muốn dọn ra khỏi căn nhà này thì, đem một phần cho tôi."

Tư Chấn Nam chính mình không cần thể diện, cô còn cố kỵ cái gì.

Thân làm một người cha quá thiên vị, dung túng người khác khi dễ ngược đãi chính con gái ruột của mình, sinh hoạt hằng ngày không hề có dụng tâm cùng chú ý, duy nhất có thể diện là thân phận làm cha, chẳng lẽ chỉ như vậy mà cưỡng chế cô thuận theo lời sao?

Buồn cười chết người.

Chớ trách người ta nói có mẹ kế thì có cha kế, nếu cả nhà này làm cô không vui, thì bọn họ đừng nghĩ có thể vui vẻ,

"Tôi nói lời này ông có thể cho là tôi đang nói giỡn, tùy ông, tôi chỉ đợi tới ngày mai, nếu không thấy được kết quả tôi mong muốn tôi sẽ xin giúp đỡ từ Công An cùng Hội Liên Hiệp Phụ Nữ, để bọn họ đến đây cùng ông đàm phán."

Tư Ninh Ninh bình tĩnh đi vòng qua Tư Chấn Nam, khi tới cửa chuẩn bị vén tấm rèm thư phòng, bước chân chậm lại: "Tư Chấn Nam, ngài là một người cha không tồi với Tư Kỳ."

“Còn đối với tôi, ngài không xứng.”

Một chân bước vào ngạch cửa, Tư Ninh Ninh nhẹ giọng nói tiếp: "Tương lai của tôi sẽ không phụ thuộc một chút nào vào cái nhà này, tôi cũng sẽ không trở lại, ngài coi như con gái ngài đã chết."

"Chết vào nửa năm trước, ngày 20 tháng 5."

Cô gái đáng thương tội nghiệp, đến khi chết cũng không biết ba ruột mình cố chấp bạc tình đến mức này, đến lúc này cũng không mảy may ý thức cùng thừa nhận sai lầm chính mình.

Nếu như vậy, mặc kệ sự tình phát triển đi!

Không quan trọng kết quả là tốt hay xấu.

Không quan trọng là mọi người có vui vẻ hay không.

Hư tình giả ý là cái bãi ra bên ngoài, thay vì theo đuổi mấy thứ hư không đó, không bằng nắm chặt những đồ vật thực tế.

Hai mẹ con ở phòng bếp nghe tranh luận trong phòng khách, nghe được toàn bộ rõ ràng, lại không ai dám bước ra ngoài.

Thật tưởng như Tư Ninh Ninh đứng ra vạch trần hành động xấu xa của họ, chỉ cần họ không xuất hiện, không có mặt thì mặt mũi thể diện vẫn giữ được y như cũ vậy, người khác chẳng hề tổn thương được mảy may.

Ngô Phân Phương đánh bàn tính rất tốt, chờ đến ban đêm trở về phòng ngủ, nghe thấy Tư Chấn Nam hỏi về nhẫn vàng của vợ cũ cùng khế ước nhà đất thì không thể không hoảng sợ:

"Anh muốn những thứ này để làm gì? Thật sự muốn đưa cho con nhỏ chết tiệt kia?"

"Tư Chấn Nam! Ông dám động tâm tư vào phương diện này, đừng trách tôi tâm tư tàn nhẫn ly hôn với ông!"

"Mấy năm nay tôi trong ngoài bận rộn là vì cái gì? Không phải là vì nghĩ theo ông sống một cuộc sống kiên định. Tôi từ chỗ ông có vớt được cái gì tốt chưa? Tết nhất đến nơi còn bị con nhỏ chết tiệt kia ngột ngạt, như thế nào? Còn tính đuổi tôi đi?"

Ngô Phân Phương bắt lấy Tư Chấn Nam cào một hồi, bị Tư Chấn Nam đẩy ra liên tục, Ngô Phân Phương nằm trên giường mà khóc rống lên:

"Tôi đây là tạo nghiệt cái gì? Hai cha con các người, tôi lao lực không được cái gì, tôi là con người! Tôi không sống nổi nữa, cuộc sống này vô pháp trôi qua! Tôi không sống ..."

Là một kỹ sư, cường độ làm việc của Tư Chấn Nam luôn ở mức cao, kiến thức của hắn ở phạm vi rộng, không chỉ đảm nhận các bản vẽ thiết kế chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất mà còn phải tham dự các loại gian khổ khảo sát thực địa, nhiều hạng mục công tác động lại, bất luận là tinh thần, thân thể, hắn đều có thể áp chế đại bộ phận người.

Thế cho nên những vấn đề khác ngoài công việc, Tư Chấn Nam trước nay đều xử lý theo kiểu nhanh chóng, không muốn dây dưa thêm một lát vì sợ phiền toái.

Trong gia đình, ngoại trừ hắn tất cả đều là phụ nữ, xuất phát từ tâm lý nào đó, hắn cảm thấy chuyện nữ nhân thì nữ nhân tự mình giải quyết, một nam nhân như hắn không tiện nhúng tay.

Theo một khía cạnh nào đó, ý tưởng này không sai, nhưng hắn không hề bày ra địa vị chính mình hoặc là nói quên mất ở trong gia đình này, hắn không chỉ là trụ cột, là chuẩn mực của con cái, còn là làm chồng làm cha.

Con người luôn phức tạp, có tốt có xấu, có điều đáng thưởng thức duy nhất ở người Tư Chấn Nam đại khái là hắn chưa bao giờ tham làm đồ của vợ cũ, và hắn vẫn luôn âm thầm tích góp hồi môn cho con gái Tư Ninh Ninh.

Cho nên đối mặt với Ngô Phân Phương vô cớ gây rối, hắn quát lớn ra tiếng:

"Không cần trộn lẫn đầu đuôi, đó là mẹ ruột con bé để lại, vốn là đồ của con bé, cái gì mà nhớ thương hay không nhớ thương."

“Mau lấy đồ ra đi!” Tháo giường nệm lục tung lên không thấy đồ Tư Chấn Nam chống nạnh bực bội đi tới đi lui trong phòng, thấy Ngô Phân Phương còn đòi chết đòi sống, trầm mặt xuống, cưỡng chế lửa giận:

"Chúng ta mỗi người đều làm tốt vai trò của mình, của các người một phân không thiếu, không của các người một chút đừng nhớ thương, lúc trước tôi đưa nhẫn vàng cho bà giữ, bà lấy ra đây cho tôi, nhà ở sẽ còn chờ thương thảo, tôi sẽ thương lượng với đứa nhỏ."

Bình Luận (0)
Comment