Editor: Hye Jin
Tư Chấn Nam chụp lên bàn một cái tát trời giáng khiến đĩa dưa chua trên bàn run lên một hồi.
“Đủ rồi!”
Ba người phụ nữ trong phòng dừng lại, Tư Ninh Ninh quay đầu lại, đạm nhiên nhìn thẳng Tư Chấn Nam, trận chiến đã sẵn sàng tiếp nhận Tư Chấn Nam khiển trách và thẩm vấn.
Tư Chấn Nam muốn hỏi mà đối diện đôi mắt lạnh lùng kia, bị nhìn đến mức hoảng hốt.
Lời muốn quát mắng đến tận miệng không thể nào nói được nên lời.
Xảy ra cục diện hôm nay là vì hắn dung túng, đứa nhỏ mới như vậy, hắn không có quyền khiển trách.
Nữ đại bất trung lưu (Có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm), đứa nhỏ sớm muộn gì cũng phải lớn, đây là chuyện sớm hay muộn.
Tư Chấn Nam trong lòng tự an ủi, thuyết phục, một lúc sau mới cảm thấy lòng nặng trĩu nhẹ bớt đi một chút.
Hắn cố kìm nén cảm xúc, vỗ nhẹ lên bàn rồi như bình thường mở miệng: "Có vấn đề gì không thể nói? Một phải phải động tay động chân, chị con rời nhà lâu như vậy mới trở về, có thể an tĩnh ăn tết hay không?"
Tư Kỳ trừng mắt nhìn Tư Ninh Ninh không phục.
Gia đình bình thường vẫn ổn, cô ta vừa trở về thì thành ra như vậy.
Chút nhãn lực cũng không có, đã xuống nông thôn thì đi luôn đi, thức thời mà trốn xa, còn trở về làm cái gì?
Ngô Phân Phương ấn Tư Kỳ đang tức giận ngồi xuống, điều chỉnh sắc mặt: "Được rồi, chị em đánh nhau tình cảm càng tốt chứ sao, làm sao sinh ra oán khí. Cả nhà ngồi xuống đi, canh sắp chín rồi, em đem cải trắng bỏ vào là có thể ăn."
Vừa nói, Ngô Phân Phương vừa cầm chậu cải thảo trước mặt Tư Ninh Ninh hiền lành khen ngợi: Tay nghề của Ninh Ninh thật là tốt, cải thảo xé rất gọn gàng."
Tư Ninh Ninh bật cười trước khả năng diễn xuất của Ngô Phân Phương, con gái bị mắng thành như vậy mà bà ta vẫn có thể giữ được bình tình.
Này, cô không chỉ giỏi xé cải trắng đâu.
Cô còn giỏi xé mặt người khác nữa đấy, so với hai mẹ con bà còn tinh vi hơn thế nhiều.
Tư Ninh Ninh cong môi, Ngô Phân Phương nói để bọn họ ngồi chờ ăn cơm thì cô vui vẻ ngồi vào bàn đợi.
Tư Kỳ tức đến không chịu được, là mẹ ruột của mình, bản thân cô không đành lòng nhìn mẹ mình một người bận rộn hầu hạ cả gia đình.
Tư Kỳ hừ lạnh đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tư Ninh Ninh không có việc gì, thần sắc không đổi khẽ vuốt tóc, dáng ngồi ngay ngắn tao nhã nhìn Tư Chấn Nam hỏi: "Ngài không có chuyện gì muốn hỏi con sao?"
“Nếu ngài muốn biết, con sẽ nói.”
Tư Ninh Ninh đã vô số lần nghiền ngẫm nguyên chủ trong lòng Tư Chấn Nam được bao nhiêu phân lượng, lần này trở về, cô cho rằng cô hiểu, cảm thấy nguyên chủ trong lòng ông ta có chút xíu trọng lượng.
Ngay bây giờ, cô đột nhiên cảm thấy phán đoán của cô hoàn toàn sai lầm.
Nguyên chủ một cô bé mới sáu bảy tuổi còn chưa biết gì đứng ở bên giường nhìn mẹ xanh xao tóc rụng một bó lớn.
Chín tuổi mẹ mất, nguyên chủ chỉ dám súc sau cửa trộm khóc thút thít, trộm nhìn người xa lạ vào nhà đem mẹ nâng đi ...
Sau đó, mẹ được an táng, ba rời nhà công tác, cô gái nhỏ gầy guộc đứng ở cửa ngóng trông, lúc ba quay người mà nhịn không được khóc lên.
Hạnh phúc của nguyên chủ chỉ tồn tại trước sáu tuổi, sau sáu tuổi, đại bộ phận ký ức Tư Ninh Ninh tiếp nhận được đều là sự cô đơn và u ám.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy đã chứng kiến cái chết mẹ, 6 tuổi phải học cách chiếu cố chính mình, 9 tuổi ở trong tiểu viện giãy giụa sinh tồn, 12 tuổi ba lập gia đình mới, nghênh đón mẹ kế vào nhà bạo hành nguyên chủ ...
Cuộc sống hết thảy không hy vọng, tứ cố vô thân, không ai quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy, hiểu được sự tuyệt vọng của cô ấy.
Ngẫm lại cũng là.
Nguyên chủ cùng Tư Chấn Nam chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, cho dù trong lòng luôn yêu kính người ba này thì có lợi ích gì đâu?
Khoảng thời gian bên nhau, ở chung với ba kỳ thật cũng chẳng được bao nhiêu tình cảm.
Chính vì vậy ông ta mới dung túng cho hành vi ngược đãi chính con ruột của vợ kế, rồi sau phát hiện cô con gái này cùng người khác nói chuyện đối tượng vẫn lựa chọn chẳng quan tâm.
Tư Ninh Ninh thấp giọng cười, cảm thấy chủ động của mình thật buồn cười.
Thực ra, cô đã sớm đoán được, chỉ vì tâm lý không cam lòng mà sinh ra sự chờ mong.
Hiện tại thanh tỉnh cũng không tính là muộn.
Cùng đôi mẹ con kia níu kéo làm gì, vô nghĩa, cô muốn lấy lại những gì thuộc về nguyên chủ.
“Tên đó……”
"Con vẫn luôn chưa nói, lần này trở về kỳ thực là có một số việc thương lượng cùng ngài?"
Tư Chấn Nam suy nghĩ một lúc định mở miệng thì Tư Ninh Ninh cắt ngang.
Tư Chấn Nam dừng lại, áp ánh mắt nhìn về phía phòng bếp: "Ở chỗ này nói hay là đi thư phòng?"
"Ở đây cũng được, dì Ngô và Tư Kỳ sớm muộn gì cũng biết, nghe thấy cũng không sao."
Tư Chấn Nam ừ một tiếng, không nói nữa, hiển nhiên là đang chờ đợi Tư Ninh Ninh nói chuyện.
"Con nhớ rõ mẹ có một đôi nhẫn vàng, bông tai và lắc tay bạc. Bởi vì con còn nhỏ, ngài giúp con bảo quản, bây giờ con trưởng thành, mấy thứ kia giao lại cho con.”
Tư Chấn Nam nhíu mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cái này vẫn chưa xong, Tư Ninh Ninh tiếp tục:
"Vấn đề của Lê Sóc là sự lựa chọn của riêng Lê Sóc. Con không đổ lỗi cho Tư Kỳ, nhưng có một số chuyện phải nói cho rõ ràng, công tác ở cửa hàng bách hóa hiện tại của Tư Kỳ là mẹ ruột con vì con mưu đường ra, con yêu cầu Tư Kỳ đem chứng minh công tác giao ra đây, về công tác thì con tự mình xử lý."
Sau khi Tư Ninh Ninh nói xong, ánh mắt Tư Chấn Nam nhìn cô thay đổi.
Tư Chấn Nam chỉ cảm thấy Tư Ninh Ninh ở trước mặt mình bây giờ cực kỳ xa lạ, không còn là đứa con gái trong trí nhớ an tĩnh hiểu chuyện.
Nghĩ cũng là, Tư Chấn Nam là nghĩ Tư Ninh Ninh đã ly tâm với hắn nên không miệt mài theo đuổi.
"Đồ của mẹ con là giao cho con, còn về chuyện công tác, em gái con đã làm ở đó tạo được chỗ đứng vững chắc, đổi con đi không thích hợp."
Tư Chấn Nam hòa hoãn ngữ khí cùng Tư Ninh Ninh câu thông: "Con có yêu cầu tiêu tiền thì nói với trong nhà, ba cho con, chờ sang năm chính thức bắt đầu làm việc ba lại tìm cho con công tác nhất định không kém so với công việc ở cửa hàng bách hóa, con xem như vậy được chưa?"
"Con chỉ nghĩ lấy về đồ dùng của mẹ, và những thứ mẹ cho con. Còn cái công việc đó thì ngài đi tìm công việc cho Tư Kỳ đi, con sẽ không can thiệp.""
"Trừ cái này ra, con cũng không không từ ngài đòi lấy bất cứ tiền tài gì cả, và cuối cùng còn có một yêu cầu."
Tư Chấn Nam cau mày không nói, chỉ nhìn Tư Ninh Ninh, nghiêm túc, thâm trầm.
Tư Ninh Ninh không sợ gì cả, nhợt nhạt phun ra một câu làm mặt Tư Chấn Nam đen lại thành màu gan heo:
"Con hy vọng ngài có thể phối hợp, dời hộ tịch của con ra ngoài, hộ khẩu độc lập."
Tư Chấn Nam bị lời nói của Tư Ninh Ninh làm cho sửng sốt, vẻ mặt nghiêm túc lập tức nứt ra, đập bàn mà mắng: "Là ai kêu con nói những lời này?! Đối tượng kia dạy?"