Editor: Hye Jin
Không biết là do cảm xúc của bản thân hay là do ký ức của nguyên chủ đột kích ra, tươi cười chợt tắt, lẳng lặng không lên tiếng, đem cải trắng trong tay xé thành bốn cánh.
Tư Ninh Ninh thừa nhận rằng khi nhìn thấy chuyện này, trong lòng nghẹn muốn chết.
Và Tư Kỳ dường như đã thích nghi với phương thức hòa hợp này với Tư Chấn Nam. Cởi cái khoác màu đỏ ra đưa cho Tư Chấn Nam, đưa mắt quét nhìn Tư Ninh Ninh từ trên xuống dưới, vẻ mặt không cao hứng, phồng môi, dậm chân làm nũng:
"Ba! Ba nói là đối xử bình đẳng, vì cái gì chị có con không có?"
Tư Chấn Nam sửng sốt một lúc, treo áo lên cửa xong quay người nhìn Tư Ninh Ninh, sau đó quay lại nhìn Tư Kỳ: "Cái gì chị có con không có?"
Tư Kỳ áp xúc động xuống, hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tư Ninh Ninh.
Mọi người đều nói điều kiện ở nông thôn rất khắc nghiệt, tình huống xấu nhất chết là chuyện bình thường, Tư Kỳ không hiểu, Tư Ninh Ninh sao không chết ở đó, sao mà còn xinh đẹp hơn trước nữa.
Hơn nữa……
Tư Kỳ cắn môi dưới, ánh mắt thèm thuồng liếc nhìn chiếc áo khoác quân đội dày cộp trên người Tư Ninh Ninh, ánh mắt chuyển sang hướng Tư Chấn Nam, nháy mắt trở nên ủy khuất: "Vậy cái áo khoác quân đội kia sao con không có?!"
Áo khoác quân đội bên trong đều là bông, rắn chắn. Một kiện ít nhất 6-8 cân, muốn mua một kiện không hề rẻ, nếu không phải Tư Chấn Nam bất công mua gửi đi, hoặc là gửi tiền sang, Tư Ninh Ninh có thể mặc áo khoác quân đội.
Đánh chết cô cũng không tin!
Mẹ cô nói quả nhiên không sai, bụng người cách một lớp da, mặt ngoài đối xử với mẹ con cô tốt trên thực tế trong xương cốt cũng chỉ quan tâm đến ruột thịt huyết thống mà thôi!
Nói đến áo khoác quân đội, Tư Chấn Nam dường như vừa mới phản ứng lại, liền do dự nhìn về phía Tư Ninh Ninh.
Chậm không chậm, nhanh không nhanh, trùng hợp Ngô Phân Phương từ trong bếp đi ra, tay bưng một đĩa dưa muối nhỏ, thấy Tư Kỳ phản ứng đầu tiên là: "Kỳ Kỳ về rồi, mau ngồi, cơm gần xong rồi, một lát là ăn được ..."
Nói xong đảo mắt qua lại Tư Ninh Ninh và Tư Chấn Nam: "Lão Tư, áo khoác quân đội này không phải anh mua sao? Đó là ..."
"Em không có ý gì khác. Điều kiện ở miền nam khắc nghiệt, mùa đông trôi qua không nổi, đứa trẻ cần quần áo dày là đúng."
Ngô Phân Phương trong lòng kỳ thật cũng cảm thấy áo khoác quân đội này là Tư Chấn Nam mua.
Mua một chiếc áo khoác quân đội giá khoảng hơn trăm khối, cũng không phải số tiền nhỏ ... Nếu thực sự là Tư Chấn Nam mua, Ngô Phân Phương không thể nói cái gì, mà con nhỏ chết tiệt đó có thì Kỳ Kỳ của bà cũng không thể thiếu.
Vấn đề là quần áo thật sự không phải Tư Chấn Nam mua, Tư Chấn Nam không phải không chú ý đến cái áo khoác này trên người Tư Ninh Ninh, thực tế con gái vừa vào cửa hắn đã thấy.
Chỉ là hắn lúc đó cho rằng Ngô Phân Phương tuy có phần bất công, nhưng bên ngoài không quá mức, hơn nữa bắt đầu đông, trong khoảng thời gian này hắn vẫn làm việc ở nhà cho nên suy nghĩ lầm áo khoác này là Ngô Phân Phương mua, vì để làm cho hắn xem, để bình ổn bất mãn trong lòng hắn.
Hóa ra không phải vậy.
Tư Chấn Nam cau mày nhìn Tư Ninh Ninh, trầm giọng quát lên: "Ninh Ninh."
Đây là muốn Tư Ninh Ninh giải thích áo từ đâu đến.
Tư Ninh Ninh cười mỉa mai, ngay lập tức hiểu điều gì đã xảy ra, cô thấy lạ sao ánh mắt Ngô Phân Phương thường xuyên nhìn cô không biết là vì cái gì.
Hóa ra là nhìn chằm chằm áo khoác quân đội của cô.
Không cần biết mối quan hệ của cô và Tư Chấn Nam có phát triển như thế nào, có còn đường hàn gắn không, chỉ cần hai mẹ con độc ác này còn ở, quá cách ứng, tương lai số lần về nhà sẽ có hạn.
Tư Ninh Ninh không sợ xé mặt nạ với bọn họ, cho nên chẳng cần giấu diếm, khuôn mặt xinh đẹp khẽ cười lạnh bình tĩnh đáp: "Là đối tượng mua cho con."
“……”
“……”
“……”
Phòng khách im lặng trong chốc lát, Tư Chấn Nam sắc mặt hơi tối sầm lại, ngược lại là Ngô Phân Phương và Tư Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc...
Tư Ninh Ninh không cho họ cơ hội để đặt câu hỏi, cô bổ xung thêm một câu: "Đúng vậy, là đối tượng của con."
Ngô Phân Phương trong lòng bất bình không thôi, ông trời không có mắt, chiếu cố ai không chiếu cố một hai phải chiếu cô con nhỏ chết tiệt kia.
Ở nhà thì gặp con nhà kỹ sư, xuống nông thôn chỗ khỉ ho cò gáy kia thì gặp nhà rộng rãi.
Ngô Phân Phương tức giận nghiến răng, nhưng lại nở một nụ cười quan tâm trước mặt, ôn nhu mở miệng: "Đứa nhỏ này ... Nói chuyện đối tượng không phải là chuyện nhỏ, sao không nói với người nhà một tiếng?"
Cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tư Chấn Nam, Ngô Phân Phương lắp bắp, giọng nói ngượng ngùng nhỏ đi rất nhiều: "Là trưởng bối luôn hy vọng con tốt."
Những lời này rõ ràng nghe như đang cố thuyết phục Tư Ninh Ninh, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, có thể nghe được một số thâm ý khác.
Không có gì ngạc nhiên khi mặt Tư Chấn Nam càng đen hơn. Ha ha.
Tư Ninh Ninh thu hồi ánh mắt, không để ý tới Tư Chấn Nam như thế nào, trên mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại thanh lảnh một mảnh, nhìn thẳng Ngô Phân Phương, nói:
"Chỉ là nói chuyện đối tượng mà thôi, còn chưa nói đến chuyện cưới hỏi ... cho nên không muốn khua chiêng đánh trống. Hơn nữa ...
Giọng nói vừa chuyển, biểu tình khẩn trương do dự mà nhìn về phía Tư Kỳ: "Anh mắt nhìn nam nhân của con với Tư Kỳ có vẻ giống nhau lắm đấy, con thực sự sợ hãi, nếu việc này nói với mọi người, Tư Kỳ lại nhìn trúng đối tượng của con thì làm sao bây giờ?"
Chỉ dâu mắng hòe sao? Châm ngòi ly gián sao? Ai không biết?
Lần này cả Ngô Phân Phương và Tư Chấn Nam đều thay đổi sắc mặt, còn chưa kịp lên tiếng thì Tư Kỳ đã vỗ bàn đứng dậy: "Cô có ý tứ gì?"
"Lê Sóc là tự nguyện không phải tôi tán tỉnh, làm cái gì phải bày ra cái bộ dạng tôi đoạt nam nhân của cô! Cô tốt nhất hôm nay đem lời ra nói rõ ràng, bằng không tôi ...."
“Tư kỳ!”
Tư Chấn Nam thấp giọng khiển trách, cắt ngang lời của Tư Kỳ .
Cuối cùng sợ Tư Chấn Nam tức giận, sau này sẽ không cho hai mẹ con tiền tiêu xài, Tư Kỳ mặt mày ủ rũ, hơi quay sang một bên im lặng.
Cô ta có điều cố kỵ, còn Tư Ninh Ninh thì không.
Tư Ninh Ninh rùng mình một cái, làm bộ bị dọa.
Cô từ từ cúi đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cắn chặt môi dưới, đôi mắt ngập nước: "Thực xin lỗi, có lẽ là chị hiểu lầm, nhưng là ..."
Tiểu Bạch Hoa lắc lư trong gió một giây, lập tức cứng rắn trở lại: "Nhưng là hắn lúc đó là vị hôn phu của chị, còn em em là em gái chị, trong trường hợp này chúng ta cũng nên tránh tị hiềm một chút."
“Ninh Ninh……”
"Mày!"
Vẻ mặt của Ngô Phân Phương không được tốt lắm, bà ta và Tư Kỳ dường như muốn nói điều gì đó, đã Tư Ninh Ninh cưới lời trước, lắc đầu thở dài:
"Thôi chị biết chuyện này không trách được em, rốt cuộc chúng ta không phải chị em ruột thịt ..."
Tư Ninh Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi, lời nói mang theo giọng mũi, ý cười nhợt nhạt, nói xong cúi đầu.
Dù nhìn thế nào thì cũng thật đáng thương.
Nhưng khi những lời đó rơi vào tai của Ngô Phân Phương và Tư Kỳ, chúng không vô hại như vậy.
Khuôn mặt của Ngô Phân Phương xuất sắc y như cái bảng pha màu, Tư Kỳ nào chịu được tức giận tiến lên xô Tư Ninh Ninh một cái, vào lúc này "bang" một tiếng.