Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng về nhà xếp gạch xuống, lại đi tháo cái đòn gánh ra, vô cùng sốt lắng đi vòng lại tiếp Tư Ninh Ninh.
Chờ đến đón được người lên xe rồi, Hoắc Lãng giảm tốc độ, Tư Ninh Ninh ngồi sau lưng ôm eo anh ấy, mặt dán vào sống lưng của Hoắc Lãng, câu được câu không trò chuyện:
"Có xe đạp vận chuyển gạch còn lâu như vậy, vậy đống gạch trước cửa nhà đó anh vận chuyển bao lâu?"
"Sáng sớm đi huyện, kéo xong gạch trở về lại gánh về nhà, khoảng 6h chiều là xong.”
Bên tai nghe thấy tiếng rít của Tư Ninh Ninh. Hoắc Lãng thấp giọng cười cười: "Cũng chỉ hao chút thời gian cùng thể lực, cũng không phiền toái, không mệt, thật sự."
Tư Ninh Ninh tin mới lại.
Trước đây không có xe đạp cho nên Hoắc Lãng chỉ có thể gánh trở về, gánh xong một xe sợ cả sống lưng phải đau, đầu vai tuột một lớp da.
"Chỉ để kéo gạch đã tốn bao nhiêu công sức rồi, về sau xây nhà phỏng chừng không dễ dàng ... Haizz, Hoắc Lãng ơi."
Tư Ninh Ninh kéo kéo cái áo quanh eo Hoắc Lãng: “Chúng ta hiện tại gạch còn chưa kéo về quá nhiều, em thấy như vậy có được không, không xây nhà, trực tiếp đi lên trấn hoặc là lên huyện mua một căn nhà?"
"Anh lúc đầu cũng có ý tưởng này, nhưng là ở trong thôn sống một thời gian, anh cảm thấy sống ở trong thôn thật tốt."
Hoắc Lãng trầm ngâm một lúc: "Trong huyện mua nhà tuy tiện, song ra ngoài khóa cửa khóa nẻo, phòng trước phòng sau, nhân tình quá đạm."
Sống trong thời gian ngắn thì không sao, một thời gian liền không thú vị chút nào.
Nhân tình quá đạm là cái quái quỷ gì? Nói cứ giống như anh ở trong đội thường xuyên nói chuyện với xã viên vậy.
Tư Ninh Ninh hiểu ý tứ của Hoắc Lãng, song trong lòng không khỏi lẩm bẩm.
Bất quá nói trở lại, người lớn ở tại trong huyện, khả năng công tác cùng mua đồ vật sẽ tiện hơn một chút, còn đối với trẻ con mà nói thì không tốt như vậy.
Hòa Cốc cùng Sớm Mầm còn nhỏ, cũng không yên tâm để hai đứa nhỏ đi chơi quá xa, cứ ở nhà thì ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ.
Sau khi suy nghĩ, Tư Ninh Ninh ngừng thuyết phục Hoắc Lãng mua nhà ở trong huyện.
Dù sao theo như tình hình hiện tại, sinh hoạt trong đội cũng khá tốt, đi vào trong huyện trong thành có xe đạp rồi nên cũng không đến nỗi nào.
"Xây phòng nói là anh muốn một mình làm, nhưng chờ khi mọi thứ đầy đủ hết, không nói những thanh niên trong đội hỗ trợ sao? Mấy đồng chí trong đội bảo an chắc sẽ đến hỗ trợ chứ?"
Hoắc Lãng thở dài: "Em sợ phiền toái, sợ mệt mà muốn ở nhà rộng chút thì phải bỏ công làm thôi."
Tư Ninh Ninh nhéo nhéo hông Hoắc Lãng, tức giận nói: "Em đó là đau lòng anh, anh nói cứ như là em vội vã muốn ăn sẵn vậy."
“Anh nào có cái ý tứ kia." Xe đạp chao đảo, Hoắc Lãng giữ chặt tay lái: "A, đúng rồi, em thế nào lại ôm việc vào người mình. Xây nhà là chuyện của anh, không liên quan gì đến em, sao có thể ăn vạ em, đúng không?"
Hai má của Tư Ninh Ninh phồng lên như một con cá nóc.
Cô khi nào ôm việc vào người mình? Kia không phải anh ấy mở miệng trước hay sao.
Còn chưa có bực bội đâu, Hoắc Lãng đã lên tiếng dỗ dành: "Được rồi, đừng nóng giận, về đến nhà là có khoai lang đỏ ăn ngay, hôm nay anh nướng khoai lang đỏ nhiều, em ăn bao nhiêu cũng được."
Tư Ninh Ninh bật cười thành tiếng, mau chóng bị Hoắc Lãng dỗ đến không biết chữ giận viết thế nào nữa rồi.
Cô đập nhẹ vào lưng Hoắc Lãng, hai má lại áp vào tấm lưng to vững chải, lông mày lưỡi liềm nhướng lên, đôi mắt cười đến không thấy con ngươi: "Em chỉ ăn một củ, còn có thể ăn được mấy củ chứ."
Ngọt ngọt ngấy ngấy đến Trần gia nướng khoai, tầm 5h30 gần 6h kém, Tư Ninh Ninh đi bộ về nhà thanh niên trí thức.
Đầu xuân lúc này trời đã tối rồi, Hoắc Lãng đưa cô đến gần nhà thanh niên trí thức liền dừng bước chân.
Khi chuẩn bị chia tay, Tư Ninh Ninh bước ra ngoài vài bước, nghĩ đến điều gì đó lại dạo bước trở về.
Hoắc Lãng còn đang ngơ ngác nhíu mày nhìn nhìn, cô nắm chặt vạt áo Hoắc Lãng, nhón chân thơm một cái lên má Hoắc Lãng, cuối cùng đẩy người ra trước khi anh ấy kịp phản ứng.
Chạy ra được vài bước, Tư Ninh Ninh hai tay chắp sau lưng, gương mặt kiều diễm cười rộ lên: "Em về đây, anh cũng về đi anh!"
"Đúng rồi, về xây nhà ở, ừm .... Đến lúc đó có yêu cầu, em có thể qua giúp đỡ nấu cơm."
Dứt lời không đợi Hoắc Lãng trả lời, người đã giảo hoạt như con thỏ, nhảy nhót chạy biến mất dạng.
Hoắc Lãng bị choáng váng đứng ngây người tại chỗ, mãi một lúc sau mới định thần.
Cô gái nhỏ nghịch ngợm ...
Lúc nào cũng là sấn lúc hắn chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
Lần tới khi nắm bắt cơ hội, nhất định sẽ khiến em ấy hôn một cái đủ.
Hoắc Lãng cứ đứng đó sờ sờ chỗ được hôn, đôi mắt nhu tình, nhu hòa như nước mùa thu.
Thu hồi ánh mắt, Hoắc Lãng khẽ thở dài, buồn bã xoay người về nhà.
Ở bên kia, Tư Ninh Ninh vừa đi gần đến cổng nhà thì đụng phải một người.
Một là đường dốc lao nhanh xuống, thứ hai là không dự đoán được nên đụng phải người ta
"Cậu, cậu không sao chứ?"
Tư Ninh Ninh ngồi xổm xuống, che che cái mũi.
Tuy là đụng vào cái mũi, cũng chẳng biết sao thế này, đau đến nước mắt muốn ứa ra.
Cơn đau giảm bớt đi đôi chút Tư Ninh Ninh mới ngẩng đầu nhìn người bị cô đụng phải, lơ đãng đối diện với đôi mắt Mạc Bắc đang cúi đầu nhìn sang.
“Cậu không sao chứ?” Mạc Bắc đưa tay ra, định giúp Tư Ninh Ninh.
Trong nháy mắt trong đầu Tư Ninh Ninh bỗng nhớ đến lời Hoắc Lãng cùng Tống Thư Hãn nói, nói thì chậm phản ứng thì nhanh, cô vọt một cái đứng dậy: "Tớ không sao."
Mạc Bắc có điểm xấu hổ, lúng túng thu hồi tay lại: "Cậu hôm nay đi nơi nào, hình như cả ngày không gặp được cậu ..."
Có lẽ cảm thấy những lời này có điểm ái muội, Mạc Bắc vô thố duỗi tay, rồi lại thu hồi, bổ sung: "Ý của tớ là lần sau cậu nên về sớm một chút ... Trời tối bên ngoài không an toàn, hơn nữa cậu không phải cũng đã nói qua sao? Gần đây trong núi không ít động vật chạy ra kiếm ăn."
Mạc Bắc hiếm khi mà nói nhiều như vậy.
Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu, tâm trạng cô đột nhiên có chút phức tạp.
Hoắc Lãng và Tống Thư Hãn nói Mạc Bắc thích cô, mấy ngày nay cô cũng mơ hồ nhận ra một ít, trong lòng vẫn cứ không dám hạ quyết định, giờ khắc này, cô xác nhận.
Dạng tình huống thế này, Tư Ninh Ninh thực sự cảm thấy khó xử lý.
Cô không muốn mất đi một người bạn, cũng không muốn Mạc Bắc cứ mãi chấp mê bất ngộ.
Cho nên thực mau, Tư Ninh Ninh liền đưa ra quyết định.
Bóng tối như sương, Tư Ninh Ninh đứng trong sương khẽ nhếch môi cười nhẹ, mang theo vẻ thiếu nữ thẹn thùng vuốt tóc ra sau ta, ngượng ngùng một lát mới nói:
"Tớ biết, tớ, tớ vốn là muốn về sớm một chút, là Hoắc Lãng ... Tóm lại, hôm nay là Hoắc Lãng đưa tớ trở về, mối quan hệ của tớ cùng Hoắc Lãng, ừm ... Cậu hắn là biết đúng không?"
Tư Ninh Ninh không có nói hết, chỉ ấp ấp mở mở vậy thôi.
Mạc Bắc là người thông minh, cô biết Mạc Bắc sẽ hiểu ý cô.
Nếu như lúc trước Mạc Bắc không biết hoặc giả vờ không biết quan hệ giữa cô và Hoắc Lãng, vậy thì lần này cô gián tiếp nói với Mạc Bắc rồi, Mạc Bắc không thể cứ giả vờ cho nên hẳn là sẽ thu liễm đi phần nào?
Hoặc là nói, trước đây cậu ấy thật sự không biết, sau đó đã biết trong lòng cô có người, chắc cậu ấy sẽ từ bỏ? Đúng không?
Tư Ninh Ninh không thể đoán ra Mạc Bắc thuộc về dạng người thế nào, tóm lại, nói một cách dễ hiểu, cô không thể để Mạc Bắc nhớ nhung, tâm niệm, hy vọng.