Editor: Hye Jin
"Chuyện này các cậu biết là được rồi, tớ sao ..." Tư Ninh Ninh xoa xoa chóp mũi cười xòa: "Không tiện nói nhiều."
"Các cậu" đây là ám chỉ những thanh niên trí thức.
Còn mà không tiện nói chuyện chính là chỉ về thời đại này tương đối nghiêm cẩn với chuyện tình cảm nam nữ.
Mặc dù đề xướng hôn nhân tự do, phản đối hôn nhân sắp đặt, nhưng trên thực tế, mọi người ở phương diện nam nữ yêu nhau vẫn khá cứng nhắc và bảo thủ, mọi người vẫn y trước kia.
Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, không định nói quá nhiều lời, nghiêng người đi vòng qua Mạc Bắc đi vào nhà, mới vừa đi được một bước, liền bị Mạc Bắc nắm chặt cánh tay.
Hai người họ sát vai, nhưng hai mặt ngược hướng.
Tư Ninh Ninh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dáng vẻ cứng rắn của Mạc Bắc, cô không thể nhìn thấy biểu tình của cậu ấy.
Tết Âm Lịch về nhà thăm người thân nhìn chung không nói là mập mạp lên thì khí sắc tốt hơn không ít, còn Mạc Bắc thì không.
Khuôn viền hàm sắc bén, nhìn qua giống như là càng mảnh khảnh hơn chút.
"Còn chuyện gì nữa..."
“Tư Ninh Ninh.”
Tư Ninh Ninh đang định nói thì bị Mạc Bắc cắt ngang.
Cô nghi hoặc "Hả?" một tiếng, rõ ràng muốn kéo cô lại rồi nắm thật chặt.
Lông mày khẽ nhíu lại, Tư Ninh Ninh muốn rút tay về, nhưng bị Mạc Bắc giữ càng chặt hơn.
"Cậu ……"
"Cậu đã đáp ứng rồi sao? Cậu đáp ứng hắn?"
Tư Ninh Ninh sắc mặt hơi nhăn lại, bất giác lắc đầu: "Cái gì?"
Mạc Bắc lúc này mới quay đầu nhìn cô: "Hoắc Lãng vừa ý cậu, hắn nói cho cậu, cho nên cậu đáp ứng hắn?"
Câu hỏi này của Mạc Bắc không phải một câu hỏi, mà trắng ra là giống một câu trần thuật hơn.
Tư Ninh Ninh gật đầu: "Đúng vậy."
Khuôn mặt nghiêm nghị của Mạc Bắc càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mấp máy mang theo chút ủy khuất, chỉ một cái chớp mắt, hắn thất thần khôi phụ bình thường, lại hỏi Tư Ninh Ninh một lần nữa:
"Cậu đưa ra quyết định này người nhà cậu có biết hay không? Cha mẹ cậu sẽ nghĩ như thế nào? Còn có, lần này về nhà thăm người thân, vì cái gì cậu đi gấp gáp như vậy, tớ đi tìm cậu thì ..."
"Đó là chuyện của tớ."
Mạc Bắc càng nói càng nhiều, càng kích động, Tư Ninh Ninh cảm thấy nếu cứ bẻ xả như vậy không ổn, cũng sợ động tĩnh quá lớn thu hút những người ở trong nhà, cho nên cô cường ngạnh rút cánh tay về: "Tớ rõ ràng tớ đang làm cái gì, tớ ngay thời điểm làm như vậy đã xử lý tốt hết thảy."
"Mạc Bắc, chúng ta là bạn bè, và cũng chỉ có thể là bạn bè, cậu sợ tớ tổn thương, lo lắng cho tớ, tớ hiểu, cho nên tớ thực cảm kích cậu."
Mặt trời lặn, bầu trời đêm đầy sao, ngày mai, con đường phía trước còn dài, tương lai tươi sáng, tiền đồ như gấm, người thú vị cùng phong cảnh mỹ lệ nhiều điếm không xuể, Mạc Bắc không nên tại chỗ này vướng bước chân.
Nghĩ đến đây, Tư Ninh Ninh không tính toán lưu tình nể mặt nữa, đôi lông mi ép xuống, đôi mắt nai mang theo cảm xúc phức tạp đối diện với Mạc Bắc:
"Vì để chúng ta có thể tiếp tục là bạn, tớ hy vọng cậu có thể định vị được chính xác địa vị của chính mình, bảo trì khoảng cách, không cần nhúng tay vào chuyện riêng tư của tớ."
Những lời này quả quyết và thậm chí gọi là tuyệt tình, Mạc Bắc dù ngốc đến đâu cũng ý thức được, Tư Ninh Ninh đang muốn cùng hắn phân rõ giới hạn.
Trong lòng chua xót, chính là xác thật, hắn không có tư cách để xen vào.
Mạc Bắc cố gắng kiềm chế cảm xúc chậm rãi rút tay về, khi Tư Ninh Ninh đi ngang qua hắn, hắn nhịn rồi lại nhịn, nhịn không nổi buông ra một câu:
"Tớ sẽ chờ cậu!"
Tư Ninh Ninh vừa mới bước chân, dừng lại một đốn, thanh âm Mạc Bắc trong trẻo mang theo từ tính của Mạc Bắc truyền đến: "Nếu hắn đối với cậu không tốt, cậu luôn luôn có thể quay đầu lại ..."
"Tớ sẽ không bao giờ quay đầu lại."
Tư Ninh Ninh muốn không nghe Mạc Bắc nói tiếp.
Cô từ từ cụp mắt xuống, ở trong đêm tối mờ mịt không hề nhìn vào Mạc Bắc: "Con đường tớ tự mình chọn, tớ sẽ tự mình đi đến cùng. Cho dù ở giữa phát sinh sai lầm, tớ cũng sẽ không quay đầu lại."
"Mạc Bắc, cậu không cần cố chấp."
"Bởi vì ngay cả như vậy, cậu cũng không thể làm tớ đối với cậu sinh ra bất cứ hảo cảm gì cả."
Tư Ninh Ninh thở dài, chậm rãi cất bước: "Thay vì đứng ở đây vì chuyện tình cảm mà chấp nhất khiến tớ chán ghét cậu thì không bằng cậu phóng ánh mắt xa một chút. Giả thiết tương lai cậu có thể phát triển ở một ngành nghề, chiếm một vị trí nhỏ, khi đó tớ sẽ thưởng thức cậu."
Không nhìn tình huống của Mạc Bắc nữa, Tư Ninh Ninh bước lên bậc thềm bước qua ngưỡng cửa, trong phòng lập tức vang lên giọng nói vui vẻ của các cô gái:
"Ninh Ninh đã trở lại! Mọi người là đang thương lượng buổi tối ăn gì đấy!"
Trong khoảng thời gian này, trong đội sản xuất không có nhiều việc để làm, không có công điểm để kiếm, thanh niên trí thức nhìn chung ăn hai bữa cơm, cơm sáng ăn trễ chút, cơm chiều cũng vậy.
Tư Ninh Ninh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, bày ra khuôn mặt tươi cười hòa vào đội ngũ mấy cô gái, bắt đầu vui vẻ thảo luận.
Cô đã thuê được một căn nhà trong thị trấn để giải quyết vấn đề thiến heo, Tư Ninh Ninh quay đầu tham gia sản xuất ở đội sản xuất.
Ngoài việc bận tâm đến lớp xóa mù chữ khai giảng cùng chương trình học. Đầu xuân, Triệu Hoành Binh còn bố trí hai cô gái trẻ trong đội đến chỗ Tư Ninh Ninh, nói là học tập nuôi cấy khuẩn nấm, nói tóm lại làm Tư Ninh Ninh bận rộn một thời gian.
Chờ bận bịu hoãn bớt thì thời gian đã bước vào cuối tháng ba, đến lúc đó đừng nói vạn vật khôi phục lại nhịp sống như thường ngày, nắng giữa trưa mà người còn ở bên ngoài bận việc, nóng để hoảng.
Sau khi dạy cho hai cô gái trong đội phương pháp nuôi cấy khuẩn nấm, việc này cấp tiến làm xong thì cô hằng ngày một là ở nhà thanh niên trí thức, hai là đến lớp xóa mù chữ.
Còn một chuyện nữa, căn nhà bên Hoắc Lãng cũng đã bước vào quá trình xây dựng, Tư Ninh Ninh ngẫu nhiên sẽ đi qua nhìn một cái, giúp đỡ Hoắc Lãng nấu cơm hoặc là cấp những người hỗ trợ pha một ấm trà.
Chiều hôm nay, trước cửa nhà họ Trần, mấy thanh niên trên cổ quấn cái khăn ướt đẫm mồ hôi cười cười tạm biệt rời đi, Hoắc Lãng đã gấp chờ không nổi đẩy bình ra sang tường gạch cao 80cm, nắm tay Tư Ninh Ninh đi xem một vòng móng nhà mới:
"Nơi này đến lúc đó anh làm một cái cửa sổ mở, trong huyện anh có nhân mạch, có thể mua được kính, em thích thoáng đãng nhiều ánh sáng, chờ nhà xây xong rồi, cửa sổ đều gắn kính lấy ánh sáng."
"Cái này có thể hay không ..."
“Sẽ cái gì?” Một người vạm vỡ và dũng mãnh như sư tử, lúc này như con cún hiền lành, Hoắc Lãng không cho Tư Ninh Ninh cơ hội nói chuyện mà lôi kéo cô gái nhỏ đi dạo vòng quanh:
"Em thấy rảnh đất cạn này không? Vẫn cắm hàng rào tre như trước, mà em không phải thích tường vi dại trên núi sao? Anh nghĩ kỹ rồi, nhân lúc thời tiết thuận lợi, hoa cỏ dễ sống, mấy ngày tới anh rút thời gian rảnh rỗi vào núi một chuyến."
"Vừa lúc, hoa hoa cỏ cỏ mọc đủ lớn, cũng dễ phân biệt."
Tư Ninh Ninh bật cười: "Anh sai Hòa Cốc mang em lại đây chính là nghe anh nói tính toán tương lai của anh?"
“Không đúng.” Hoắc Lãng liếc nhìn Tư Ninh Ninh, hít sâu một hơi, vui tươi hớn hở: "Nói mà tính toán tương lai, thì ba ngày ba đêm không xong, hiện tại phòng ở còn chưa có làm xong, nhưng bố cục bên trong anh đã nghĩ kỹ rồi."