Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Đến Cửa

Chương 446: Đến Cửa Chương 446: Đến Cửa

Editor: Hye Jin

Cầm tay Tư Ninh Ninh, tay còn lại như chỉ huy dàn nhạc, chỉ chỗ này, chỉ chỗ kia:

"Em khéo làm quần áo, anh đã nói với lãnh đạo tháng này không cần phiếu ngoại hối đổi thành phiếu công nghiệp, đến lúc đó mua một cái máy may trở về, để gần cửa sổ, em muốn làm quần áo thì lúc nào cũng có thể làm, có máy may làm mau không ảnh hưởng đôi mắt."

"Anh nghĩ thật chu toàn."

"Cái này không gọi là chu toàn.""

Hoắc Lãng lắc đầu dẫn Tư Ninh Ninh đi xem chỗ khác: "Em là con gái sẽ trang điểm linh tinh, liền tính không có anh cuộc sống cũng đã thỏa đáng, đầy đủ, nhưng sinh hoạt chung quy sẽ càng ngày càng tốt, em về sau gả cho anh, anh không thể để em sống một sống còn kém hơn khi em ở một mình."

"Điều đó là không thể, cho nên cái này không phải là chu toàn, là trách nhiệm cơ bản của một người đàn ông."

“Được rồi, anh nói có lý, đều nghe anh." Tư Ninh Ninh che miệng cười trộm, lè lưỡi: "Dù sao được lợi là em, anh nói thế nào cũng được."

Hoắc Lãng hoàn toàn không thèm để ý Tư Ninh Ninh trêu chọc, hắn tiếp tục lải nhải, chờ phát biểu xong toàn bộ ý tưởng, hắn lại lôi kéo Tư Ninh Ninh đến một bên rồi ngồi xuống.

Tư Ninh Ninh quay đầu sang một bên, hai tay chắp trước đầu gối, buồn cười trêu anh ấy vài câu: "Làm sao vậy? Lại có yêu cầu đại sự gì cần nói hay sao anh?"

"Lần này là chuyện đứng đắn, đặc biệt đứng đắn."

"Ồ? Anh nói xem?"

Tư Ninh Ninh ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Hoắc Lãng nắm bàn tay nhỏ bé của Tư Ninh Ninh, nhìn ngắm một hồi, tổng kết một đống lời nói rồi cân nhắc mới mở miệng nói:

"Chuyện lúc vừa ra Tết anh nói với em em còn nhớ rõ chứ? Anh xong việc sẽ đi tìm thím Liên Mễ. Những thứ mà thím ấy nói anh đã chuẩn bị, hiện tại đồ vật đầy đủ cả rồi, em hiện tại cảm thấy có thể thì trễ chút anh cùng thím ấy nói, hai ngày tới thím ấy sẽ đi một chuyến đến chỗ nhà thanh niên trí thức."

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Em là có thể, cơ mà cứ luôn phiền toái thím Liên Mễ, có thích hợp không?"

Hoắc Lãng cười ngây ngốc, hai tay muốn đưa lên xoa xoa hai má bánh bao mềm mại mịn màng của Tư Ninh Ninh, sau đó có lẽ cảm giác được mình mới dọn gạch, dơ thực sự, duỗi đến xong lại rụt trở về cầm tay Tư Ninh Ninh mãi không buông.

Tư Ninh Ninh thân hình cân đối, trên người không có một chút thịt thừa, đôi tay trắng nõn thon dài, cơ mà bàn tay của con gái không giống như tay của đàn ông, cho dù không có nhiều thịt đi chăng nữa cầm cũng mềm mại.

Hoắc Lãng yêu thích không nỡ buông tay, gãi gãi lòng bàn tay Tư Ninh Ninh một hồi, chốc chốc lại ngoắc ngoắc ngón tay, một chốc xoa xoa đầu ngón tay cực kỳ ấu trĩ:

"Lúc này đây đã thể hiện được chỗ tốt khi sống ở nông thôn rồi, nhân tình đủ đầy, đặc biệt là hỷ sự, mọi người đều thích xem náo nhiệt, đều muốn vui lây không khí vui mừng."

Tư Ninh Ninh nhẹ gật đầu: "Như vậy cũng được, em chỉ là lo lắng vì chuyện hai ta cứ làm phiền người khác, quay đầu chuyện vui mừng của chúng ta mà làm mọi người không vui"

"Sẽ không, đều là người trong nhà, em đừng nghĩ quá nhiều."

“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu lần nữa, vừa gãi vào lòng bàn tay của Hoắc Lãng, dặn dò: “Xong việc này, anh dành thời gian ra ngoài, mua chút gì đó hoặc là cùng nhà chú Hoành Binh ăn một bữa cơm. Có tới có lui phải thể hiện rõ thái độ này ra ngoài, đừng khiến cho người ta cảm thấy chúng ta hành xử không hay, chỉ biết nhờ người không biết đáp lễ."

Hoắc Lãng bị Tư Ninh Ninh một câu "chúng ta" hai câu "hai ta" chọc cười, trong lòng ấm áp vô cùng, vội gật đầu:

"Em yên tâm đi, anh đều biết, chuyện này anh vẫn luôn đặt ở trong lòng, nhất định không phát sinh sai lầm."

Hoắc Lãng miệng thì nói Trần Liên Mễ mấy ngày nữa sẽ tới cửa, kỳ thực là nói với Tư Ninh Ninh xong thì buổi trưa ngày hôm sau Trần Liên Mễ đã mang theo đồ vật đi đến chỗ thanh niên trí thức.

Năm cân đường đỏ, năm cân thịt heo, thêm vào đó còn dây buộc tóc đỏ, khăn quàng cổ nhung đỏ mềm mại, còn có quần áo "thời thượng" cả cửa hàng bách hóa trong huyện cũng mua không được.

Quần áo hai bộ, một bộ màu trắng, váy màu xanh nước biển, họa tiết mềm mại, chất liệu tơ lụa.

Còn một bộ khác, kiểu áo cách tân từ kiểu áo Lenin, có điểm giống tây trang, thuộc về kiểu dáng ăn mặc trang trọng của nữ sĩ niên đại này. Quần áo nguyên liệu dày chắc, nặng trĩu, trọng lượng không nhẹ, đồng phương diện chất lượng cũng không tồi.

Những thứ này, mỗi một thứ đơn độc mang ra đều là thứ tốt, hiếm có chứ càng miễn bàn là tích góp lại đặt bên nhau.

Trần Liên Mễ xách giỏ vào nhà chính, trên bàn bày ra đồ vật, trùng hợp bị mấy người trong phòng đụng phải, thấy một màn này, mắt ai cũng trợn tròn, mắt chữ A mà mồm chữ O, cái miệng mở to đến mức nhét được cả quả trứng gà.

Người khác càng kinh ngạc càng giật mình thì eo Trần Liên Mễ càng dựng thẳng.

Từ lâu cô đã coi Hoắc Lãng thành người trong nhà, trước ánh mắt khiếp sợ của mọi người, đấy chính là ánh mắt ngạc nhiên trước bản lĩnh của Hoắc Lãng. Trần Liên Mễ cùng chung vinh dự, trong lòng cực kỳ cao hứng.

"Tư thanh niên trí thức, thím hôm nay đến cháu hắn là đã biết, A Lãng ủy thác thím đến đấy, nhà A Lãng không có người lớn, có chút việc bó tay bó chân, cháu ngàn vạn đừng trách móc."

Đôi mắt của Tư Ninh Ninh cong lên, nở cười nhẹ nhàng, cô ngoan ngoãn rót một tách trà cho Trần Liên Mễ: "Thím nói chi vậy? Cháu là người như vậy sao? Thím mau ngồi xuống uống trà, chậm rãi nói."

Trong phòng chính, Tư Ninh Ninh và Trần Liên Mễ đang thương lượng mọi chuyện, cách một cánh cửa phòng, mấy cô gái ghé vào cửa từ khe hở nhìn lén nghe lén, không thể không nghiêng đầu thổn thức nói chuyện với nhau vài câu:

"Cái này, cái này, Ninh Ninh thật sự là muốn gả cho đội trưởng đội bảo an kia sao?"

"Hẳn là vậy đi, đã đến bước này rồi còn có thể giả được sao? Cái người Hoắc Lãng kia diện mạo không kém, cũng có sức lực, tuy tuổi lớn chút chính là hắn bỏ được a! Cậu xem những thứ trên bàn kia đi, mỗi cái áo kiểu Lênin kia phải 50 đồng, nếu không mua không nổi."

Tưởng Nguyệt dựa vào khe cửa nhìn ra ngoài, một lúc sau mới hạ giọng thở dài: "Tớ với đối tượng yêu cầu không cao, không trông cậy hắn lớn lên đẹp cỡ nào, cũng không quan trọng hắn có tiền hay không, biết thương tớ là được ..."

Từ Thục Hoa đẩy cô bạn một cái, nháy mắt cười trêu: "Ây da da, làm sao nha! Cậu tư xuân rồi à?"

“Cậu mới tư xuân!" Tưởng Nguyệt đỏ mặt, xoay người đẩy Từ Thục Hoa ra: "Cậu mà còn nói vậy, tớ, tớ, tớ đánh cậu!"

Từ Thục Hoa cười hi hi ha ha: "Tớ cái gì cũng chưa nói, cậu gấp gáp cái gì nha? Nên không phải mấy câu kia tớ nói ..."

"Nói đúng rồi" mấy chữ này còn chưa xuất khẩu Từ Thục Hoa đã bị Tưởng Nguyệt đẩy lên giường, cù lét.

"Đã nói không có rồi, cậu xem cái miệng của cậu không giữ được chuyện, đáng ghét, đáng ghét!"

"Hahaha, được, tớ sai rồi, tớ sai rồi, hahaha, đừng cù lét tớ nữa, đừng cù lét tớ nữa!"

Từ Thục Hoa liều chết phản kháng cùng Tưởng Nguyệt nháo thành một đoàn.

Trong phòng náo loạn, vô tình đụng phải Tống Tiểu Vân đang đứng ở giữa phòng, tuy rằng không dùng nhiều lực lắm mà Tống Tiểu Vân hình như đang thất thần, bị hai người đẩy một cái lảo đảo suýt té ngã.

Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa vội vàng ngừng giao tranh, kéo lấy cánh tay Tống Tiểu Vân, vốn còn muốn đón ý nói hùa trêu ghẹo hai câu, mà thấy khuôn mặt Tống Tiểu Vân trắng bệch như giấy, còn có chút tái xanh.

Từ Thục Hoa sửng sốt, phản ứng lại ngay, kéo Tống Tiểu Vân: "Tiểu Vân, cậu làm sao vậy?"

Tưởng Nguyệt lúc này cũng nhận thấy có gì đó không ổn, mu bàn tay đặt lên cái trán của Tống Tiểu Vân: "Sắc mặt sao khó coi như vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?"

Bình Luận (0)
Comment