Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 447 - Chương 447: Điều Lo Lắng Nhất Đã Xảy Ra

Chương 447: Điều Lo Lắng Nhất Đã Xảy Ra Chương 447: Điều Lo Lắng Nhất Đã Xảy Ra

Editor: Hye Jin

"Tớ, tớ không sao ... chỉ hơi hoảng hốt chút xíu thôi."

Tống Tiểu Vân cứng ngắc rút tay về, rụt rè đi tới mép giường: "Các cậu không cần xen vào việc của tớ, tớ không có việc gì, thật sự không có việc gì ..."

Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt nhìn nhau, cả hai lo lắng, nhưng liên tiếp truy vấn vài câu, Tống Tiểu Vân vẫn không chịu nói thêm cái gì, uyển chuyển từ chối sự trợ giúp của bọn họ, hai người không làm gì được nên không tiếp tục hỏi nữa, vứt chuyện này ra sau đầu.

Lại nói bên kia, Tư Ninh Ninh nhận lấy đồ vật, tiễn Trần Liên Mễ đi, chuyện giữ cô và Hoắc Lãng cũng coi như là chiêu cáo thiên hạ, xác định với mọi người.

Ngay khi Trần Liên Mễ rời đi, Tư Ninh Ninh bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đầu tiên, quần áo là đường đỏ, sau đó là thịt heo. Thời tiết đang trở nên nóng nực không tiện để lâu. Tư Ninh Ninh cắt một miếng thịt heo to bằng bàn tay, còn lại thịt heo ướp muối treo ở trên bệ bếp, chỗ râm mát để bếp từ từ hun khói.

Từ Thục Hoa và các cô gái ra khỏi phòng, hét to gọi mọi người góp vốn chuẩn bị làm cơm trưa, Tư Ninh Ninh nghe thấy động tĩnh nên thò đầu ra khỏi bếp, mắt cong cong cười nói:

"Hôm nay là một ngày đặc biệt. Các cậu thu xong đồ ăn cũng không cần bận việc, tớ làm cho các cậu một bữa cơm ngon, cũng coi như là vì tớ chúc mừng, mọi người cùng nhau vui vẻ."

Mọi người đều xấu hổ, xác thật là vậy.

Chuyện này không tiện chống đẩy.

Đưa mắt nhìn nhau cười ha hả:

"Kia vậy tốt quá, lần này chúng ta được thơm lây, bọn tớ ngồi đây chờ ăn ha?"

Tư Ninh Ninh bật cười: "Được nha, các cậu chờ một lát!"

Tư Ninh Ninh thẳng thắn nói buổi trưa ăn thịt, mọi người trải qua thương lượng, suy nghĩ thịt là đồ vật hiếm có, nếu đã tính toán ăn ngon nên không keo kiệt nữa, cả một đám ngày thường không bỏ được bột mì cùng hạt cao lương đều cầm ra hết.

Bột mì cùng hạt cao lương phải nấu riêng, Tư Ninh Ninh cảm thấy có điểm phiền toái, cho nên thuyết phục mọi người giữa trưa thống nhất ăn hạt cơm lương, đem hộp cao lương của mọi người thu xong thì trong nồi cho vào cái đồ hấp bằng tre tự chế, đặt hộp cơ lên trên, đậy nắp vung lại.

Xong việc này rồi Tư Ninh Ninh cắt thịt thành từng miếng nhỏ, thêm chút tinh bột, gia vị trộn đều cho thấm đều, lần lượt chia thành hai cái chén, ra cửa hái một ít hành lá cùng lá cải trở về.

Nhà bếp có măng tươi đã làm sẵn, đương nhiên Tư Ninh Ninh không buông tha, mỗi mụn măng nhỏ chọn phần đầu ngon bẻ xuống, cắt thành từng miếng nhỏ.

Dùng nước nóng chần qua măng rồi nhanh chóng làm ra một món măng xào thịt.

Đưa cho Từ Thục Hoa mang lên bàn, cô không nhàn rỗi, lại nấu thêm một nồi canh thịt heo bằm.

Trong nồi có "ùng ục ùng ục" sôi lên, Tư Ninh Ninh vớt bọt, cho thịt vào nồi trước rồi mới ném lá cải non vừa hái vào trong, múc ra tô lớn.

Đã lâu không ăn thức ăn mặn, lại là Tư Ninh Ninh tự mình nấu, buổi trưa mọi người ăn cực kỳ cao hứng.

Có thể là do một ngày vui mừng mà nói những lời không hay không tốt. Hoặc là nói, những người từng không xem trọng Tư Ninh Ninh cùng Hoắc Lãng ở bên nhau, gần đây đoạn thời gian đều thay đổi ý tưởng, chúc mừng Tư Ninh Ninh một hai câu làm cô cũng phải ngượng ngùng.

“Cũng đừng nói tớ nữa." Tư Ninh Ninh mỉm cười, nháy mắt nâng cái ly tre trên bàn lên, cố ý làm ra một động tác buồn cười hùng dũng: "Tớ lấy trà thay rượu kính mọi người một phen! Mong mọi người về sau cũng có thể tìm được ý trung nhân, tri kỷ của đời mình!"

"Được!"

"Được!"

"Tớ cũng muốn đáp lễ cậu một ly! Đợi chút tớ đi rót nước!"

"Tớ cũng vậy! Dù không cùng một dòng máu nhưng chúng ta là con cháu trong gia đình cách mạng lớn, lại cùng nhau xuống nông thôn bên này, tớ đã sớm coi mọi người là anh chị em thủ túc! Dù sao lời tớ không nói nhiều, Tư thanh niên trí thức, tớ mong ước cậu về sau cuộc sống càng ngày càng tốt! Tương lai thành gia cuộc sống tốt đẹp. Nếu là cậu ở nhà kia bị ủy khuất, cậu trở về nói với bọn tớ, chúng ta cùng nhau chống lưng cho cậu!"

"Đúng!"

Tư Ninh Ninh bất lực mỉm cười, gật đầu: "Được."

Nhà thanh niên trí thức cãi cọ ồn ào một mảnh, náo nhiệt cực kỳ, không khí xưa nay chưa từng có tăng vọt, đương nhiên có người vui mừng thì cũng có người ưu tư.

Mạc Bắc trầm mặc ăn cơm suốt cả buổi, trong lòng chua xót hụt hẫng, hắn nhớ kỹ lời Tư Ninh Ninh nói, cho nên vẫn luôn khắc chế cảm xúc của chính mình, khống chế một "khoảng cách" hợp lý.

Trong không khí ồn ào, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, có người dẫn đầu ăn xong rời bàn đi trước, những người khác không hề bị ảnh hưởng, tiếp tục ăn uống nói cười.

Tư Ninh Ninh cùng bọn họ chọc cười ầm ĩ thêm chốc lát thì ôm cái chậu đi đến giếng rửa chén.

Bên cạnh mương nước chỗ cạnh tiếng có một người đang ngồi xổm ở nơi đó, Tư Ninh Ninh khẽ quay qua quay lại nhìn nhìn, đến gần hỏi:

"Tiểu Vân, cậu ngồi một mình ở đây làm gì đấy?"

Tống Tiểu Vân giật mình run run, giống như là hoảng sợ, đem hộp cơm rớt xuống mương nước, quay đầu ấp a ấp úng giải thích:

"A, không có việc gì, tớ cái kia ..."

"Tớ có khả năng bị cảm lạnh, bụng hơi đau, ngồi xổm chỗ này chậm rãi một chút cho đỡ đau."

Tống Tiểu Vân sắc mặt rất tệ, nói chuyện cũng cứng đờ, thoạt nhìn đúng thật là không thoải mái.

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nghĩ đến giường và chăn bông của Tống Tiểu Vân vẫn còn chưa có đổi, vẫn là cái chăn hồi đông, cảm thấy cảm lạnh có chút không có khả năng, ánh mắt nhìn về phía sau cửa, xác định không ai ở đây, cô hạ giọng hỏi:

"Cậu có phải đến kỳ kinh nguyệt hay không? Tớ có đường đỏ, lát nữa tớ quấy cho cậu một ly."

Tống Tiểu Vân cách mũi kích động, hạ mí mắt xuống, mím môi, hơn nữa ngày mới nghẹn ra một câu: "Ninh Ninh, cậu thật tốt, cảm ơn cậu, tớ về sau sẽ trả lại cậu."

Tư Ninh Ninh xua xua tay, lộ ra nụ cười đồng cảm: "Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, phụ một chút là chuyện nên làm. Cậu về phòng nghỉ ngơi chút đi, tớ rửa chén rửa luôn cho cậu, đừng làm ảnh hưởng công việc buổi chiều của cậu."

Một ngày đặc biệt, thịt cũng đều ăn, cũng không để bụng nửa muỗng đường đỏ.

Tư Ninh Ninh cúi đầu đi lấy nước rửa hộp cơm, Tống Tiểu Vân đứng sang một bên, cắn môi nhìn bóng lưng Tư Ninh Ninh một lúc, mới ngập ngừng nói lời cảm ơn rồi chậm rãi rời đi.

Tư Ninh Ninh cảm giác khác lạ, rút thời gian nhìn thoáng ra sau lưng.

Tống Tiểu Vân bước chân khá mơ hồ, gần đây trạng thái tinh thần của cậu ấy hình như không được tốt cho lắm.

Tư Ninh Ninh có thể cảm giác được Tống Tiểu Vân nhất định trong lòng có chuyện, mà Tống Tiểu Vân không nói ra, cô không có lý do gì để hỏi nhiều.

Thu hồi ánh mắt mang hộp cơm rửa sạch sẽ, Tư Ninh Ninh về phòng khuấy hai cốc đường đỏ, một ly đưa cho Tống Tiểu Vân, còn ly còn lại cho chính mình.

Dì nhỏ của cô cũng vào khoảng thời gian này, để mắt một chút dự phòng, uống chút đường đỏ đến ngày rồi cũng dễ chịu hơn phần nào.

Khoảng thời gian sau đó Tư Ninh Ninh chuyên tâm vào những việc của mình, chuyện của mọi người cô không chú ý nhiều lắm, thế nên những tin tức của Tống Tiểu Vân cô đều là từ những cuộc thảo luận giữa Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt.

Tỷ dụ như Tống Tiểu Vân sắc mặt rất xấu, càng ngày càng xấu, chính là vì sao mà kém như vậy.

Tỷ dụ như Tống Tiểu Vân gần đây có hành động rất kỳ lạ, hỏi đến thì cái gì cũng không nói, cứ trộm đi ra ngoài, cảm giác là có chuyện gì đó lừa gạt mọi người.

Tỷ dụ như trong đội sản xuất những ai ai hay đến chỗ thanh niên trí thức tìm Tống Tiểu Vân ...

Tư Ninh Ninh trong lòng có một cái cân, càng nhiều tin tức nghe vào, mày cô nhăn càng chặt, bởi vì điều làm cô lo lắng nhất khả năng vô tri vô giác đã xảy ra.

Bình Luận (0)
Comment