Editor: Hye Jin
Tư Ninh Ninh lưỡng lự không biết có nên nói hay không, hoặc là nói cô có nên nhúng tay vào việc của Tống Tiểu Vân hay không, vì vậy cô tìm đến Hoắc Lãng hỏi thêm ý kiến của Hoắc Lãng.
Hoắc Lãng cúi đầu, lông mày cũng kéo xuống, cầm tay Tư Ninh Ninh, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng lên tiếng:
"Mọi người đều có quyền lựa chọn của chính mình. Cô ấy không phải là trẻ con nữa, nếu như những gì em suy đoán là thật, thì anh cho rằng, khi cô ấy làm những chuyện này thì cô ấy hẳn phải nghĩ đến hậu quả cùng phương thức xử lý."
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Hoắc Lãng không muốn Tư Ninh Ninh xen vào.
Hơn nữa việc này tính chất đặc thù, không tiện quản, không tiện nhúng tay, cho dù quản thò tay vào cũng không có chỗ tốt, thậm chí khả năng chọc lấy một thân ôi tanh.
Lời thì nói như thế, Hoắc Lãng hắn quá hiểu Tư Ninh Ninh.
Cô gái của hắn thiện tâm săn sóc, vĩnh viễn vì người xung quanh suy tính, em ấy coi Tống Tiểu Vân là bạn, em ấy sẽ không mặc kệ Tống Tiểu Vân nhảy vào hố lửa.
Bây giờ nhìn ra là hỏi ý kiến của hắn, kỳ thật trong lòng em ấy sớm đã có ý tưởng rồi.
Hoắc Lãng khẽ thở dài, nắm tay Tư Ninh Ninh xoay người sang đối diện với mình, ánh mắt nhìn nhau, nghiêm túc:
"Nếu em có ý tưởng, thì dựa theo suy nghĩ của em mà làm. Kiến nghị của anh, cho dù em muốn xen vào thì cũng phải có điểm dừng. Việc này là em chủ động tham gia, không phải người khác đến cửa cầu em, em không có lập trường để quản sâu, em hiểu không?"
Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng, đôi mắt trong veo, nghiêm túc gật đầu.
Cô hiểu.
"Vậy em về trước đây. Chuyện này không nên kéo, có thể sớm giải quyết thì phải sớm giải quyết một chút."
“Chờ một chút.”
Tư Ninh Ninh nói thì liền đứng dậy, Hoắc Lãng kéo người lại hỏi:
"Em biết đối phương là ai không?"
Hoắc Lãng hỏi về người thanh niên đến nhà thanh niên trí thức để tìm Tống Tiểu Vân.
Xét cho cùng, hắn đã ở trong đội khá lâu, có một số việc hắn hiểu biết hơn Tư Ninh Ninh, một vài phương diện cũng càng có uy quyền hơn em ấy.
Tư Ninh Ninh muốn giúp Tống Tiểu Vân, còn Hoắc Lãng là bảo vệ Tư Ninh Ninh, nếu Tư Ninh Ninh quyết tâm can thiệp, hắn đương nhiên không thể đứng một bên bỏ mặt.
Tư Ninh Ninh lắc đầu, thẳng thắn: "Em chỉ nghe các cậu ấy nói có nam đồng chí đến tìm chứ không có nói là ai."
Hoắc Lãng gật đầu: "Đi đi, nếu biết là ai thì trước tiên nói cho anh."
Tư Ninh Ninh hiểu ý anh ấy, gật đầu, sau đó vẫy tay chào rồi lon ton chạy đi.
Cho dù Tống Tiểu Vân xuất phát từ tự nguyện hay là bị người khác bắt lấy nhược điểm áp chế, Tư Ninh Ninh sẽ cố gắng hết sức, tận hết sức lực tìm cách giải quyết.
Vấn đề là Tư Ninh Ninh suy tính tốt, hiện thực không hề cho cô cái cơ hội này.
Chạy hết con đường trở về nhà thanh niên trí thức. Trên lưng toát ra một tầng mồ hôi, tùy tiện ném cái túi xách đặt ở bàn lớn ở nhà chính, cô tìm cái ly tre đánh dấu tên mình, đổ ly nước, "ừng ực ừng ực" uống, ánh mắt nhìn xung quanh.
Đã gần đến giờ ăn trưa, trong phòng bình thường phải có người chứ, hôm nay sao kỳ quái như vậy, một móng người cũng không nhìn thấy.
Đang tự hỏi thì một giọng nói đột nhiên phát ra sau cánh cửa đóng chặt:
"Cậu như thế nào mà ngu như vậy?"
Là giọng nói của Từ Thục Hoa hận sắt không thành thép.
Sau đó là giọng hỏi cáu kỉnh và tức giận của Tưởng Nguyệt:
"Cậu làm chuyện này có nghĩ tới mọi người sẽ đối diện với cái cục diện gì hay chưa? Cho dù chúng ta với cậu không thân chẳng quen, cậu không suy xét đến bọn tớ thì cậu cũng phải suy xét đến chính mình đi chứ, cậu có suy xét đến cha mẹ cậu không?"
Chất vấn xong tựa như là càng buồn bực, giọng điệu của Tưởng Nguyệt dần trở nên đanh đá, không khách khí: "Làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, mà bản thân cậu còn là một người đọc sách."
"Đủ rồi Tưởng Nguyệt, cậu đừng nói nữa, hiện tại vẫn là trước ...
"Cậu ấy đã làm rồi còn sợ tớ nói sao? Sớm đã làm rồi!" Tưởng Nguyệt bạo nộ quát lớn áp chế đi giọng nói an ủi khuyên nhủ của Từ Thục Hoa, trong phòng động tĩnh càng ngày càng nghiêm trọng, rất có khả năng phát sinh tranh chấp.
Tư Ninh Ninh không kịp suy nghĩ, đặt cái ly xuống, định đẩy cửa đi vào, vừa tới gần cửa phòng, còn chưa kịp duỗi tay ra, cửa phòng đột nhiên bị kéo mở từ bên trong, một người vụt ra ngoài đụng ngay phải cô.
Tư Ninh Ninh bị đụng lùi lại hai bước, đứng vững vàng, nhìn thấy rõ là ai, bản năng chụp người lại.
Từ Thục Hoa cũng từ trong phòng đuổi theo ra tới, nhìn thấy Tư Ninh Ninh đứng ở cửa, giống như nhìn thấy cứu tinh, liền bước tới giúp đỡ giữ chặt Tống Tiểu Vân, đau khổ nhìn Tư Ninh Ninh:
"Ninh Ninh, cậu trở về vừa lúc, đầu óc cậu thông minh, cậu nhanh giúp hỗ trợ nghĩ ra cái biện pháp đi!"
Tưởng Nguyệt vốn đang ngồi trên giường nóng máu, vừa thấy Tống Tiểu Vân chạy đi, cô vọt ra theo, không rảnh mà tức nữa, đi ra sau thì thấy Từ Thục Hoa và Tư Ninh Ninh đã đem người ngăn cản lại, thần sắc lo lắng cũng giảm bớt đi phần nào.
Tưởng Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đẩy Tống Tiểu Vân đang chặn cửa ngồi xuống bàn trong nhà chính, tuy không nói gì nhưng tai cô đang vểnh lên, chờ nghe chủ ý của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh trong lòng có suy đoán, song lúc này chưa chắc mọi chuyện xảy ra cái gì nên liền hỏi:
“Sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"
“Chính là……”
Từ Thục Hoa đang định giải thích chuyện xảy ra thì đã bị Tống Tiểu Vân ném tay ra.
Tống Tiểu Vân vóc dáng nhỏ nhắn tinh xảo, mà lúc dãy dụa thì lực cực kỳ lớn, đầu tiên dùng sức hất Tư Ninh Ninh ném ra ngoài, sau đó đẩy Tư Ninh Ninh ra một cái thật mạnh, con ngươi ngập nước phiếm hồng, đáy mắt đỏ ửng rõ ràng.
"Các người đừng có ở đây mà châm chọc mỉa mai, tôi không cần các người quản! Tôi chính mình làm thì tự mình chịu, có gì cản trở các người —— ọe!”
Bình thường như con thỏ con sợ hãi, cô đột nhiên phản ứng kích thích, như là bất chấp tất cả, gào thét.
Gào gào thét thét, bỗng nhiên lại khom người nôn ra một vũng ....
Đầu Ninh Ninh đột nhiên "bùng" một phát nổ vang, cô cau mày nắm lấy tay Tống Tiểu Vân: "Cậu ... cậu là mang thai ..."
"Cô cũng muốn cười tôi đúng không?"
Tống Tiểu Vân không cho Tư Ninh Ninh cơ hội nói chuyện, gầm lên một tiếng rồi lại ném hất tay cô sang một bên.
Tống Tiểu Vân cô đang chịu áp lực cực lớn, Tưởng Nguyệt mắng, cô vẫn luôn nhẫn nại, mà sau khi nhìn thấy Tư Ninh Ninh, lý trí cố gắng duy trì phảng phất đạt tới giới hạn, hỏng mất rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Bạn bè thì giữ gìn cô, đối tượng thì vì cô xây nhà mới, cho cô đồ tốt nhất. Mà tôi vì cái gì cũng không có? Các người có phải đang đắc ý lắm đúng không? Có phải cảm thấy tôi thực sự buồn cười?"
"Vì cái gì tất cả mọi người đều thiên hướng về phía cô? Vận khí tốt đều chạy về phía của cô."
"Chỉ vì gia cảnh của tôi không bằng cô, văn bằng không bằng cô, bộ dạng không bằng cô, hành sự cũng không bằng cô cho nên tôi đáng bị vậy sao? Dựa vào cái gì chứ? Tôi rõ ràng cũng đã rất nỗ lực!"
Tống Tiểu Vân hai mắt đỏ hoe chất vấn Tư Ninh Ninh.
Mỗi một câu hỏi thì Tống Tiểu Vân dùng sức đẩy Tư Ninh Ninh, đẩy đến Tư Ninh Ninh đụng vào chân tường rồi còn không chịu bỏ qua, còn muốn oán hận nói cái gì đó.
Tưởng Nguyệt không chịu nổi nữa, đứng dậy chắn trước mặt Tư Ninh Ninh, vung tay tát thẳng vào mặt Tống Tiểu Vân.
"Cậu có phải có bệnh đúng không?"