Editor: Hye Jin
Tống Tiểu Vân đúng lúc cảm xúc bị kích động mãnh liệt nhất, nào đứng đó cam tâm bị đánh?
Lập tức, cô ấy tiến lên nắm lấy tóc Tưởng Nguyệt, cào cấu.
Từ Thục Hoa lo lắng muốn chết, còn chưa kịp trả lời tình huống cho Tư Ninh Ninh biết, sốt ruột chạy đến can ngăn: "Ai nha! Đừng đánh, các cậu đừng đánh nữa!"
Tống Tiểu Vân cũng từng coi Tư Ninh Ninh là một người bạn, Tư Ninh Ninh có thể tốt, cô cũng từng cảm thấy vui vẻ cao hứng cho bạn mình.
Nhưng Tư Ninh Ninh sống một cuộc sống quá mức sung túc, hơn nữa đã mấy lần cô nhìn thấy Hoắc Lãng tặng đồ cho Tư Ninh Ninh, Tống Tiểu Vân trong lòng bắt đầu sinh ra một ít ý tưởng.
Nói là thiếu nữ hoài xuân cũng không tính, chỉ có thể nói là Tống Tiểu Vân này suy nghĩ quá mức thiên chân, cho rằng mọi nam nhân trên đời này đều tốt như Hoắc Lãng, đều có điều kiện tốt giống Hoắc Lãng, kết quả thế nào đâu?
Sự thật không phải như vậy.
Lần đầu tiên thông đồng với thanh niên đó trong đội sản xuất, Tống Tiểu Vân có thể cọ được mấy cái trứng gà, mấy cái xương ống lớn, nói thật, đắm chìm trong những lời đường mật thuần khiết, Tống Tiểu Vân cực kỳ thỏa mãn, có thể thấy Hoắc Lãng bận trước bận sau chuẩn bị lễ hỏi, xây nhà mới, cô cũng muốn.
Cô cùng người kia nói hết những suy nghĩ của mình, đối phương cũng thật khó xử, nhưng cũng hướng phía cô bảo đảm, sẽ nỗ lực tranh thủ, bảo cô chờ.
Sau lại bất ngờ mang thai, Tống Tiểu Vân rất sợ hãi, không dám nói cho Tư Ninh Ninh, Từ Thục Hoa các cậu ấy biết, chỉ có thể một mình mình buồn rầu suy nghĩ, nghĩ nghĩ, càng nghĩ suy nghĩ càng lệch lạc.
Tống Tiểu Vân cảm thấy rằng đứa trẻ này có thể trở thành lợi thế cho cô, cho nên cô đem chuyện này nói với người kia, đối phương cực kỳ cao hứng, còn nói sẽ nhất định tranh thủ muốn những đồ vật mà cô muốn, chính là ...
Mới có mấy ngày thôi, hắn lại đây nói với cô là không được.
Hắn nói mẹ hắn không đồng ý.
Còn nói là nếu cô nguyện ý, bọn họ lập tức có thể cho hai người kết hôn, còn đồ đạc hứa hẹn là không có.
Nếu không muốn thì có thể đi bỏ đứa bé đi, từ nay về sau không còn liên quan đến nhau nữa.
Tống Tiểu Vân luống cuống, tinh thần sa sút một thời gian, lại thêm chứng ốm nghén thời kỳ đầu mang thai, Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt nhanh chóng phát hiện ra manh mối, cho nên mới có một màn ngày hôm nay.
Hai người đều là bạn bè, đều là người một nhà, Tưởng Nguyệt khẳng định là hướng về người nhà, chính là Tống Tiểu Vân làm những việc này đã dẫm vào điểm mấu chốt của cô rồi.
Hơn nữa, mọi chuyện là do Tống Tiểu Vân chính mình lựa chọn, xong việc mọi thứ không như ý muốn lại đem toàn bộ oán khí phát tiết lên người Tư Ninh Ninh, dựa vào cái gì?
Thiếu nợ cậu ấy à?
Cô tức giận, bất bình thay cho Tư Ninh Ninh, Tưởng Nguyệt xuống tay thực nặng, không chỉ có tát Tống Tiểu Vân một cái, mà còn đưa tay túm tóc kéo thật mạnh.
Tống Tiểu Vân là nữ thanh niên trí thức vóc dáng nhỏ xinh nhất, ngày thường không có ăn cái gì dinh dưỡng, một đoạn thời gian này lo nghĩ không ăn uống nổi, cho nên từ hình thể, sức khỏe đều ở phía hạ phong, hoàn toàn ở vị trí bị động bị đánh.
Nhìn thấy Tống Tiểu Vân bị đánh, khóe miệng nứt ra, chảy máu mũi, Từ Thục Hoa không nhịn được nữa cầu cứu Tư Ninh Ninh xin giúp đỡ: "Ninh Ninh, Ninh Ninh, cậu nói một câu đi! Tớ thật sự không thể ngăn lại được, cứ đánh tiếp như vậy thực sự không ổn."
Là không ổn, đương nhiên không thể như vậy.
Đem người đánh cũng chẳng giải quyết được cái gì?
Tư Ninh Ninh đang ngây người hoàn hồn, lông mi rũ xuống, từ phía sau kéo Tưởng Nguyệt: "Đủ rồi Tưởng Nguyệt."
Cô còn không dùng bất cứ sức lực gì cả, Tưởng Nguyệt nghe thấy là dừng, dừng ngay lập tức.
Tưởng Nguyệt quay đầu nhìn cô, ánh mắt run lên, chính là trong lòng do dự, muốn nói lại không: "Ninh Ninh..."
Tư Ninh Ninh cong môi cố nặn một nụ cười trấn an, nụ cười gượng gạo: "Tớ sẽ tận lực hỗ trợ."
Tưởng Nguyệt sợ cậu ấy để tâm đến những lời nói tồi tệ kia của Tống Tiểu Vân, nếu như vậy thì Tống Tiểu Vân đời này coi như xong, cho nên mới xuống tay tàn nhẫn một chút, vì cậu ấy trút giận, như vậy mới có thể cùng cậu ấy nói cái chuyện này giải quyết thế nào.
Tưởng Nguyệt tuy rằng tính tình bình thường bạo, trong lòng là có ý tốt, với Tống Tiểu Vân là thật tâm coi cậu ấy là bạn.
Tư Ninh Ninh hiểu cậu ấy, cũng hiểu ý tứ cậu ấy muốn nói.
Vốn dĩ từ đầu cô đã có ý muốn giúp Tống Tiểu Vân, và bây giờ cô ấy vẫn sẽ giúp Tống Tiểu Vân, nhưng chỉ là lần này thôi.
Hơn nữa sau trải nghiệm ngày hôm nay, tình bạn của cô cùng Tống Tiểu Vân cũng coi như hôm nay đặt dấu chấm hết.
Không quan trọng là có trở bạn thành thù hay không, khẳng định một điều tương lai mối quan hệ này sẽ không tiếp tục nữa.
Thiệt tình đổi thiệt tình, chân thành đổi chân thành. Không ai hy vọng bản thân với đối phương thiệt tình, chân thành mà bị người ta so sánh, oán trách.
Một thoáng chốc, Tư Ninh Ninh lấy lại trạng thái bình tĩnh, thần sắc có thể gọi là lạnh lùng, dẫn đầu đi vào trong phòng: "Nói cho tớ nghe, nói càng tỉ mỉ quá trình càng tốt."
Từ Thục Hoa và Tưởng Nguyệt mồm năm miệng mười đem toàn bộ tình huống hỏi được từ chỗ Tống Tiểu Vân trước đó, giải thích lại cho Tư Ninh Ninh, ngẫu nhiên có chỗ không được chính xác thì Tống Tiểu Vân ở bên cạnh khóc sướt mướt tiến hành bổ sung, trừ cái này ra, từ miệng cậu ấy nói được nhiều nhất chỉ có một câu:
"Hắn gạt tớ."
Trong khoảng thời gian tìm hiểu tình hình, Tư Ninh Ninh không hề liếc nhìn Tống Tiểu Vân, chỉ khi cuối cùng hiểu rõ toàn bộ tình huống, cô mới đưa mắt nhìn Tống Tiểu Vân.
Ánh mắt lạnh lùng, không phải là gương mặt ôn hòa dễ thân cận như bình thường, hai ánh mắt đối diện nhau, Tống Tiểu Vân lập tức thu liễm ánh mắt oán hận, ngoan như con chim cút, chờ Tư Ninh Ninh lên tiếng.
Tống Tiểu Vân cũng biết vừa rồi mình đã phản ứng quá đáng, làm không sai, song bây giờ sự tình quấn thân, cô không có tâm tình xin lỗi, hơn nữa từ đầu đến cuối trong lòng đã đổ một hơi lên đầu Tư Ninh Ninh, không muốn ngay lúc này cúi đầu trước Tư Ninh Ninh.
Cô so với Tư Ninh Ninh đã không bằng quá nhiều ...
Tống Tiểu Vân hai tay đan nhau, cúi đầu cố chấp nhéo vào lòng bàn tay.
Tư Ninh Ninh thở dài, cậu ấy không nên cố chấp những chuyện không nên cố chấp, ở những chuyện không nên thỏa hiệp thì lại thỏa hiệp. Toàn bộ hành động của cậu ấy đã lõa lồ biểu hiện, Tư Ninh Ninh và Tống Tiểu Vân không phải là người cùng một đường.
Cô yên lặng nhìn Tống Tiểu Vân một hồi, phảng phất là trải qua suy tính, cô than nhẹ một tiếng hỏi Tống Tiểu Vân: "Đại khái mọi chuyện tớ đã hiểu biết qua, sự tình đã đến các bước này rồi, cậu có ý tưởng gì? Hoặc là dựa theo mong muốn của cậu, cậu muốn xử lý thế nào? Cậu nói ra để tớ nghe một chút."
Tống Tiểu Vân lắc đầu, thất thần nhìn Tưởng Nguyệt, sau đó lại nhìn Từ Thục Hoa, thấy các cậu ấy một người sắc mặt lạnh lùng không hề nhìn cô, một người thì gật đầu cổ vũ cô, Tống Tiểu Vân nuốt nước bọt, do dự một lúc mới lên tiếng:
"Tớ, tớ không biết giải quyết như thế nào, nhưng là, tớ thích hắn, là hắn lừa dối tớ ..."
Tống Tiểu Vân lải nhải nói một chuỗi dài nhưng thông tin hữu dụng chỉ có một câu này.
"Cậu biết hắn lừa gạt cậu rồi cậu còn muốn cùng hắn ở bên nhau?"
Lông mày lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh nhíu chặt, cô thở một hơi thật mạnh, ngón tay gõ gõ nhẹ trên bàn nhỏ, ngữ khí không nhịn được mà nghiêm khắc lên:
"Cậu là người đọc sách, cậu nhất định có tầm mắt. Cậu hẳn là hiểu tương lai đường ra rất nhiều, cũng sẽ có lựa chọn tốt hơn, tớ hy vọng cậu thận trọng suy xét."