Editor: Hye Jin
Tống Tiểu Vân đầu óc cứ như thép sắt, cắn chặt môi kiên trì lắc đầu, nhìn Tư Ninh Ninh nói: "Tớ, tớ, việc này cậu không hiểu, tớ đời này chỉ có thể cùng hắn!"
Tư Ninh Ninh trầm mặc.
Cô không biết suy nghĩ cụ thể của Tống Tiểu Vân là gì, nhưng dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Tống Tiểu Vân, cô cảm thấy sở dĩ Tống Tiểu Vân nói ra lời này là bởi vì căn bản cậu ấy là người bảo thủ. Cho rằng nữ lần đầu tiên cho ai thì đời này phải đến với người đó.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tư Ninh Ninh nói: "Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể không cần phải ở bên cạnh hắn, tớ cũng sẽ tận khả năng giúp cậu, về sau cậu còn có thể sinh hoạt như trước, sinh hoạt bình thường."
"Không." Tống Tiểu Vân lắc đầu, cắn chặt răng: "Cậu không cần khuyên tớ! Tớ thích anh ấy, tớ nguyện ý ở bên cạnh anh ấy."
Từ Thục Hoa kéo Tống Tiểu Vân qua một bên: "Tiểu Vân, đừng có ngớ ngẩn! Tớ nghĩ Ninh Ninh nói đúng, chuyện này cậu nên nghe cậu ấy."
Tống Tiểu Vân cúi đầu, không dao động.
Tư Ninh Ninh đối với Tống Tiểu Vân chỉ còn thất vọng, cô ngăn Từ Thục Hoa lại, còn muốn khuyên Tống Tiểu Vân thêm một lần, nhìn về phía Tống Tiểu Vân hỏi:
"Chính cậu nghĩ kỹ là được, cậu cũng đừng nghĩ sự tình quá đơn giản, chính cậu đưa ra quyết định có thể làm đến cuối cùng được không, người nhà cậu có đồng ý hay không? Toàn bộ những cái đó đều phải suy xét đến."
Ngừng một chút, Tư Ninh Ninh nhẹ giọng nói tiếp: "Cậu hiện tại đang gặp khó khăn, đang rối rắm, tớ đại khái cũng đoán được, tớ nhiều nhất đóng vai trò thuyết khách, tận khả năng mà giúp cậu tranh thủ, còn về những chuyện khác, tớ không thể bảo đảm với cậu được cái gì."
Tưởng Nguyệt nghiêng đầu không chỉ cùng Từ Thục Hoa trao đổi ánh mắt, hai người nhìn thấy sự mờ mịt trong ánh mắt của đối phương.
Bọn họ không hiểu, đồng thời cũng tò mò, Tư Ninh Ninh rốt cuộc đoán được cái gì.
Chỉ là tình huống lúc này không tiện mà hỏi.
Tâm tư của Tống Tiểu Vân thực ra rất dễ đoán.
Cậu ấy đã hạ quyết tâm ở bên người kia, lúc này rối rắm không chịu gật đầu không phải không muốn, mà là đồ vật không đúng chỗ.
Nói trắng ra, tình cảm cùng một điều kiện hoàn cảnh thoải mái sinh tồn thì Tống Tiểu Vân càng thiên hướng về phía sau.
Những gì Hoắc Lãng nói đều đúng, mỗi cá nhân có lựa chọn riêng, Tư Ninh Ninh đã uyển chuyển phân tích và thuyết phục Tống Tiểu Vân, cũng đã khéo léo mà khuyên can, Tống Tiểu Vân khăng khăng như thế thì cô cũng chẳng có cách nào.
Cả một đám người đều khuyên không được thì còn có thể làm sao bây giờ?
Không đụng tường sẽ không quay đầu lại, khổ cũng được, mà sướng cũng được, đều là những điều mà ai cũng phải trải qua trong đời.
Tư Ninh Ninh ánh mắt đung đưa, sau đó hạ mi, thở dài có chút tiếc nuối: "Tớ với cậu coi như là quen biết một đoạn thời gian, sống chung dưới một mái nhà, ăn ở với nhau cùng một năm, cũng coi như có chút tình cảm, xem chút tình cảm này tớ lần này ra mặt, nhưng cũng chỉ có một lúc này đây."
Tư Ninh Ninh không giấu giếm che dấu nữa, trực tiếp mở lời nói với Tống Tiểu Vân:
"Cũng là câu nói đó, chính cậu đã nghĩ kỹ, về sau sống tốt thì coi như là phúc của cậu, sống không tốt thì cũng đừng quay đầu oán trách bất kỳ ai."
Tống Tiểu Vân cúi đầu, hai tay dần dần siết chặt ống quần, rầu rĩ "ừm", rồi cùng Tư Ninh Ninh nói cảm ơn, đồng thời cắn chặt răng, trong lòng yên lặng bổ sung:
Cô nhất định sẽ sống rất tốt!
Nhất định!
Lời đã nói rõ rồi cũng không cần cọ tới cọ lui.
Hỏi rõ ràng đối phương là ai, Tư Ninh Ninh lại đội mặt trời tháng 4 thiêu đốt, ra cửa.
Người đàn ông đó là thanh niên trong đội, tên là Triệu Vĩnh Nhạc.
Tư Ninh Ninh đã từng nghe qua cái tên này, song đối với người này không có ấn tượng gì, hẳn là một nhân vật cảm giác tồn tại thật thấp.
Vì không biết gì về Triệu Vĩnh Nhạc, Tư Ninh Ninh chạy đến chỗ Hoắc Lãng, đem tình huống hỏi qua một lần: "Anh ở trong đội lâu rồi, có quen biết với hắn không? Nhân phẩm thế nào? Có thói hư tật xấu gì không?"
Hoắc Lãng nhíu mày, sắc mặt không tốt, cực kỳ khó coi.
Một cô gái nhỏ tuổi chưa kết hôn đã mang thai, nói ra không dễ nghe, mà người nghe cũng khó nghĩ.
"Trong thôn thanh niên đa phần đều thành thật chất phát, Triệu Vĩnh Nhạc cũng là như vậy, chỉ là mẹ hắn, bà Triệu là cái nhân vật lợi hại, xảo quyệt, thích so đo."
Hoắc Lãng thở dài, chậc chậc liên tục: "Trong nhà đông người, nghèo."
Anh ấy không cường điệu cái gì nhưng Tư Ninh Ninh đã hiểu biết đại khái.
Tống Tiểu Vân dù sao cũng là một thanh niên trí tức, cho dù xét về thể lực, sức lao động đều không thể dùng được, chỉ là từng đọc sách, biết chữ, ở điểm này thôi trong thôn trong mắt nhiều người là khối bánh thơm.
Hiện tại điều bị hủy, cậu ấy mang thai.
Triệu Vĩnh Nhạc đã hứa hẹn với cậu ấy, tuy không nói cứng, từ đó mơ hồ có thể nhìn ra được thái độ không tồi, về sau đột nhiên thay đổi đánh giá là bị trong nhà áp bức không có biện pháp.
Không có thai thì không sao, tan thì tan thôi, thời đại nghiêm cẩn hai bên không dám đem chuyện này nói ra ngoài, vấn đề là phía nữ đã mang thai, tình huống đã không giống nhau nữa.
Ở nông thôn chỉ lớn bao nhiêu đó, bạn hoặc là đuổi kịp trước khi bụng lớn vào cửa, hoặc là cứ để bụng lớn rồi chia tay, làm người ta nhìn thấy một nữ thanh niên trí thức không giữ phẩm hạnh, không biết xấu hổ, bị người ta làm cho lớn bụng.
Đây cũng là bà Triệu tính kế, cũng là đắn đo của bà ấy.
Tư Ninh Ninh nghe mà càng nản, đặc biệt khi biết Triệu Vĩnh Nhạc còn có ba anh em chưa cưới vợ, trong lòng càng không muốn, mà cô không muốn thì sao? Vô dụng. Tống Tiểu Vân nguyện ý. Haizzz
Hoắc Lãng vươn tay, điểm nhẹ giữa lông mày Tư Ninh Ninh: "Em tính toán làm thế nào?"
"Chuyện này em cũng không làm được cái gì. Nếu đã không thể ngăn cản được thì chỉ có thể nghĩ cách làm sự tình viên mãn, tận khả năng để Tống Tiểu Vân chịu thương tổn."
Hoắc Lãng gật gật đầu, thống nhất với Tư Ninh Ninh: "Em nói làm như thế nào thì anh sẽ làm như thế ấy, anh nghe em."
“Vâng.” Tư Ninh Ninh gật đầu, nghĩ ngợi rồi nói, “Nếu có thể, anh giúp em nói chuyện riêng với Triệu Vĩnh Nhạc, em muốn xem thái độ của hắn trước."
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Lãng chớp động, hắn suy tư một lát, có lẽ cũng đoán được Tư Ninh Ninh đang suy nghĩ gì, không chút do dự gật đầu, xoa xoa trán: "Em có phải còn chưa có ăn cơm đúng không? Gạo nhà anh để đâu em biết mà, em chính mình làm trước đi, anh đi mang người đến."
Không đợi Tư Ninh Ninh đáp lại, anh ấy đứng dậy tháo cái áo khoác treo trên tường, giũ giũ khoác lên rồi mạnh mẽ uy phong đi ra ngoài.
Hoắc Lãng là một trong những người tốt nhất ở trong đội, cho dù xét về nhân phẩm hay điều kiện. Là vì đội trưởng đội bảo an ngày thường mang người giải quyết vấn đề an ninh trong đội sản xuất, cả đại đội, anh ấy ở đây rất có danh vọng, muốn tìm được ai thực ra rất dễ dàng.
Hơn nữa, gần đây nhà có việc, xây nhà mới, khi đến nhà họ Triệu, Hoắc Lãng nói một hai câu bảo là muốn nhờ Triệu Vĩnh Nhạc giúp đỡ.
Bà Triệu không nói lời nào, vội vàng gọi Triệu Vĩnh Nhạc ra ngoài.
Hoắc Lãng giống như một cái bánh thơm, bà Triệu thực hy vọng có thể kéo gần quan hệ với hắn một chút, hơn nữa xây nhà là chuyện tốt, không chỉ có thể kéo gần quan hệ mà còn có thể cọ được bữa cơm!
Bà Triệu từ sáng sớm đã hỏi thăm, Hoắc Lãng ra tay rộng rãi, hỗ trợ mỗi bữa cơm không phải màn thầu trắng tinh, thì là cao lương trộn lẫn với ít khoai lang đỏ, phân lượng khá nhiều.
Nếu không phải những người mà Hoắc Lãng mời đến đều được chọn từ đội bảo an, bà Triệu đã sớm bảo toàn bộ con trai đều sang.
Hiện tại tốt rồi, tính là tóm được cơ hội.