Editor: Hye Jin
“A Lãng, mỗi một mình Vĩnh Nhạc có đủ không? Phú xuân hôm nay cũng không có việc gì, nếu không để nó đi cùng Vĩnh Nhạc.”
Triệu Vĩnh Nhạc có bốn anh em, hắn đứng hàng ba, bên trên là anh cả Triệu Phú Xuân, anh thứ hai Triệu Phú Niên.
Nhà họ Triệu cũng giống như tất cả những gia đình bình thường ở thời đại này, không có đặc điểm gì khác, đặc điểm duy nhất là nghèo, cũng chính vì nguyên nhân này, lão đại Triệu gia sắp 30 tuổi rồi còn chưa cưới được vợ, càng đừng nói đến những đứa con khác của Triệu gia.
Bà Triệu đang nói chuyện, Triệu Vĩnh Nhạc xắn tay áo, nhìn xuống cánh tay phơi đến đen bóng, là một đôi tay đen nhánh, đang cầm một cái khăn lau mồ hôi, đen không ra đen trắng không ra trắng.
Triệu Vĩnh Nhạc rất muốn thử công việc này, hắn lo lắng lời nói sai chọc mẹ không vui, càng lo lắng mẹ nói nhiều làm anh Hoắc Lãng không cần hắn hỗ trợ nữa, hoặc là đều từ bỏ.
Đang lúc thần kinh căng thẳng, chợt nghe Hoắc Lãng nói: "Không cần, chỉ thiếu một người, Vĩnh Nhạc là được."
Hoắc Lãng ánh mắt rơi vào trên người Triệu Vĩnh Nhạc, khẽ nhíu mày, mặt không biểu tình gì: "Nhìn xem Vĩnh Nhạc có việc gì làm không, nếu là không thì đi thôi, trời còn sớm làm được nhiều việc một chút."
Triệu Vĩnh Nhạc ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, gương mặt mỉm cười chân thành: "Được! Anh Lãng, em không bận."
Triệu Vĩnh Nhạc lưu loát trả lời, khi hắn cùng Hoắc Lãng bước ra ngoài, bà Triệu vẫn ở sau lưng lải nhải không thôi.
"Hoắc Lãng, Vĩnh Nhạc sang hỗ trợ, trễ chút có cơm ăn hay không? Ha hả .... thím không có ý gì khác, chính là nếu không có cơm thì thím ở nhà làm nhiều một chút, nếu là có cơm thì thím nấu ít đi một chút."
"Có cơm."
Hoắc Lãng đáp mà không quay đầu lại, không nói một lời mà đi về phía trước.
Triệu Vĩnh Nhạc cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ kỹ những lời mẹ nói thì cũng đâu có vấn đề gì đâu nhợ? Cho nên không đem chuyện này ở trong lòng, bước chân theo Hoắc Lãng đi ra ngạch cửa, đi theo phía sau Hoắc Lãng đi đến Trần gia.
Hoắc Lãng không nói nhiều, Triệu Vĩnh Nhạc cũng không phải người giỏi giao tiếp với người khác, hai người một trước một sau đi tới, đến Trần gia rồi mà hai người không nói với nhau lời nào ...
Hoắc Lãng vốn là đi phía trước, vừa vào sân liền nhìn thấy cái chổi nằm ngã ở một bên, đôi mắt lay động suy nghĩ thật nhanh, nâng cây chổi dậy, đưa lưng về phía Triệu Vĩnh Nhạc: "Cây quét vôi ở nhà chính, chính cậu vào lấy đi."
"À, được."
Triệu Vĩnh Nhạc gật đầu, không nghĩ thêm gì nữa, ánh mắt tùy ý đảo qua trong sân, đi về phía phòng chính.
Hắn vừa bước lên, trong sân Hoắc Lãng liền đứng thẳng người đi theo hắn vào nhà chính.
Triệu Vĩnh Nhạc vào nhà để lấy đồ vật, đồ vật chưa có lấy được, tiến vào phòng thì đụng phải Tư Ninh Ninh đang ngồi giữa nhà, mặt quay ra cửa.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đính hôn, mọi người trong đội đều biết chuyện này, bất kể già trẻ đều hâm mộ Hoắc Lãng cưới được một cô vợ trẻ, xinh đẹp, còn là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất.
Triệu Vĩnh Nhạc cũng là như thế, cơ mà chính hắn cũng có đối tượng là thanh niên trí thức, cho nên dù hâm mộ trong lòng kỳ thật cũng là thỏa mãn.
Nháy mắt nhìn thấy Tư Ninh Ninh, không biết nghĩ đến cái gì, chỉ đơn thuần tránh tị hiềm, cho nên Triệu Vĩnh Nhạc theo bản năng quay người muốn ra khỏi phòng chính, mọi thứ đã quá muộn.
Cánh cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, Hoắc Lãng theo sát sau đi vào, tiện tay đóng cửa lại, như hổ chặn núi, cầm cái băng ghế nhỏ ngồi ở cửa chính, hoàn toàn ngăn cản đường đi của Triệu Vĩnh Nhạc.
"Lãng, anh Lãng ..." Triệu Vĩnh Nhạc đột nhiên trở nên lo lắng, nhìn Hoắc Lãng đang cau mày tỏ vẻ không vui, lại nhìn Tư Ninh Ninh đang xụ mặt lạnh nhạt nhìn hắn.
Cho dù có ngốc, Triệu Vĩnh Nhạc cũng ý thức được việc gặp Tư Ninh Ninh ở đây không phải trùng hợp.
Tư Ninh Ninh đã lên kế hoạch đàm phán, cho nên cô đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Chuyển chiếc bàn nhỏ mà Hoắc Lãng thu dọn cho cô ăn cơm vào phòng chính, đặt ở chính giữa phòng, đối diện thả một cái băng ghế dài, cô ngồi một cái, một cái khác trống không.
Triệu Vĩnh Nhạc nhìn Hoắc Lãng rồi thu hồi tầm mắt, nuốt nước bọt, đến cái bàn nhỏ trước mặt Tư Ninh Ninh ngồi xuống.
“Tư thanh niên trí thức……”
Triệu Vĩnh Nhạc cảm thấy như đứng ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, lắp bắp gọi.
Khi Triệu Vĩnh Nhạc bước vào, Tư Ninh Ninh đã nhìn thật là kỹ, chiều cao của người này chắc khoảng được 168 đến 170cm.
Bây giờ ngồi xuống nói chuyện, đôi mắt của Tư Ninh Ninh đưa qua đưa lại, không thể không cẩn thận đánh giá Triệu Vĩnh Nhạc một vòng.
Thanh niên trong thôn da đều phơi đen, Hoắc Lãng cũng vậy, Triệu Vĩnh Nhạc còn đen hơn Hoắc Lãng.
Anh ấy khuôn mặt gầy ốm, mày rậm, mũi cao, đôi mắt trong veo, nhưng gương mặt gầy ốm cùng với khung xương mặt mỏng, cho nên nhìn vào ngũ quan đôi môi nhìn dày lên bất thường.
Xem tướng mạo là người đơn giản thành thật, mà bị cái nói chuyện dứt quảng, thần sắt nhìn chung quanh, không phải là người có thể độc lập quyết định.
Tư Ninh Ninh về cơ bản có thể dự đoán được, nếu tương lai Tống Tiểu Vân kết hôn với Triệu Vĩnh Nhạc rồi sinh con, cảnh tượng sinh hoạt tương lai sẽ như thế nào.
Cô biết vô ích cả thôi, cô không phải người chịu trách nhiệm, cô không thể ảnh hưởng đến quyết định của Tống Tiểu Vân, đồng thời, cô cũng không quá nguyện ý bước chân vào vũng nước đục này, cho nên nói chuyện cũng không quá thiên vị Tống Tiểu Vân, cũng không cố tình mà đi chất vấn Triệu Vĩnh Nhạc thế này, thế nọ.
"Tiểu Vân là bạn của tôi, anh ở chỗ này gặp tôi, hiện tại ngồi trước mặt tôi, anh hẳn là biết tôi có ý tứ gì."
"Là ..." Đôi môi hơi dày của Triệu Vĩnh Nhạc hé mở, ngập ngừng nói ra một chữ, thổ thẹn mà cúi đầu: "Tư thanh niên trí thức, tôi sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Vân..."
"Mọi chuyện đã xảy ra rồi. Anh là đương sự đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm tương xứng. Tình trạng hiện tại của Tiểu Vân không tốt lắm, huống hồ, cậu ấy đã có thai ... Đứa nhỏ này mặc kệ là lưu lại hay là phá bỏ cần nhanh chóng đưa ra quyết định, tôi lại đây là muốn biết, anh tính toán như thế nào?"
Tư Ninh Ninh lạnh lùng nhìn Triệu Vĩnh Nhạc, Triệu Vĩnh Nhạc lại hiểu lầm ý của cô, ngẩng đầu lo lắng hỏi: “Cô ấy muốn bỏ đứa nhỏ sao?"
Đôi lông mày hình lưỡi liềm của Tư Ninh Ninh đột nhiên cụp xuống, kiên nhẫn giải thích:
"Tôi không biết cậu ấy tính toán thế nào, có một điều tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ, nếu bây giờ không sớm xử lý, đứa nhỏ trong bụng tính làm sao bây giờ? Anh thực sự thích cậu ấy sao? Hay là nói yêu cậu ấy? Nếu cứ tiếp tục kéo xuống, về sau cậu ấy phải gánh vác chỉ trích của người khác thế nào, anh biết không?"
Bất luận ở thời đại nào, xã hội đối với phụ nữ cũng quá hà khắc.
Người nông thôn ngày thường nhìn hòa thuận, chứ một khi phát sinh chuyện gì đó, chỉ trích rồi đồn đãi đủ để bức cho một người nổi điên phát cuồng.
Triệu Vĩnh Nhạc là người ở nông thôn nên đương nhiên biết những lời đàm tiếu của mấy bà ba hoa đầu làng cuối xóm có bao nhiêu lợi hại?
Tư duy theo lời của Tư Ninh Ninh diễn ra một đám hình ảnh, cuối cùng kiên quyết lắc đầu: "Không! Tôi thích em ấy! Tôi không muốn em ấy chịu bất cứ thương tổn nào!"
Nói xong, hai mắt anh ta lại đỏ hoe, đau đớn ôm đầu, dùng hai tay gãi gãi đỉnh đầu: “Nhưng mà… nhưng mà tôi cũng không biết làm cái gì bây giờ! Những đồ vật em ấy muốn tôi không có năng lực cho em ấy, tôi ... tôi cũng đã thử thương lượng với người trong nhà, chính là nhà nghèo, anh trai chưa cưới vợ còn mấy người, mẹ tôi không đồng ý, cho dù mẹ tôi có đồng ý cũng không lo nổi tiền."