Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 452: Biến Số Không Thể Xác Định Được

Chương 452: Biến Số Không Thể Xác Định Được Chương 452: Biến Số Không Thể Xác Định Được

Editor: Hye Jin

Trước không nói phê gạch ngói trình tự biết bao nhiêu phiền toái cùng khó xử, cho dù đả thông tầng quan hệ rồi, một viên gạch đỏ 2 xu tiền, xây một căn nhà ít thì vạn viên gạch đỏ, chỉ gạch thôi đã 200 đồng tiền chứ càng đừng nói đến ngói, vôi gì đó, cho dù có đập nồi bán sắt, Triệu gia cũng không thể lấy được tiền ra được.

Mà cho dù có thì anh em trong nhà cũng sẽ có ý kiến.

Triệu Vĩnh Nhạc biết trong nhà khó xử, thương thảo xong không được, hắn không nói nữa, hắn xác thật thích Tống Tiểu Vân, bởi vì xây nhà vẫn không giải quyết được, cho nên không dám đi tìm Tống Tiểu Vân nữa.

Triệu Vĩnh Nhạc tính tình nhu nhược, không dám công khai đối kháng với mẹ ruột, cũng bởi vì nông thôn nhỏ, coi trọng hiếu đạo, hắn sợ Tống Tiểu Vân sẽ nháo với hắn, buộc hắn phải lựa chọn, cho nên mới có tình trạng nháo đến toàn bộ nữ thanh niên trí thức đều biết.

Triệu Vĩnh Nhạc rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, ngay từ đầu hắn lựa chọn trốn tránh, hiện tại mỗi câu mỗi chữ Tư Ninh Ninh đều chọc vào điều hắn lo lắng, một chút đường sống đều không có, tự mình thống khổ một lúc, áp chế cảm xúc nói:

"Tôi thực sự không biết phải làm gì, phàm là tôi có thể lấy ra được tôi đều nguyện ý cho em ấy, chính là tôi không thể lấy ra được ... Tư thanh niên trí thức, cô cảm thấy chuyện này xử lý như thế nào mới tốt? Tôi phải làm như thế nào? Tôi không muốn em ấy chịu ủy khuất."

Không muốn Tống Tiểu Vân chịu ủy khuất thì thế nào?

Tống Tiểu Vân cũng đã chịu ủy khuất rồi.

Tư Ninh Ninh trong lòng hừ lạnh, trong đầu chạy ra một câu nói trên mạng, đại khái ý chính là một người đàn ông trong túi có 10 đồng tiền, nguyện ý cho bạn gái 9 đồng tiền gì đó, lúc đó đả động không ít tâm tư thiếu nữ.

Lời này chỉ là nghe ‘lãng mạn’ mà thôi, nghĩ lại kỹ xem, nơi nào cũng không thích hợp.

Một cô gái rõ ràng có thể có điểm xuất phát cao hơn, có thể có lựa chọn tốt hơn, vì cái gì phải lựa chọn người có mười đồng tiền đâu?

Vì sự bảo đảm nhất thời, lãng mạn nhất thời, trong nhà ngoài ngõ bận rộn nửa đời, chờ khi phát hiện cuộc sống không được như ban đầu bản thân suy nghĩ, oán giận vài câu sẽ bị chỉ vào mũi mắng là đồ vật chất, đáng giá sao?

Dĩ nhiên là không.

Hai sự kiện trước sau không giống nhau, cho nên bản chất vấn đề không giống nhau, tỷ như đầu óc mụ mị, mười đầu trâu cũng không kéo được Tống Tiểu Vân.

Cho một ví dụ rõ ràng, ngay từ đầu điều kiện của Tống Tiểu Vân, chỗ nào cũng đều tốt thì hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên nhau, bây giờ nghe thấy Tống Tiểu Vân muốn nhà ở thì rút lui có trật tự, theo lý tránh Triệu Vĩnh Nhạc này còn không kịp.

Có lẽ cả hai đều thích nhau đi?

Cơ mà cũng không thích nhau nhiều như vậy.

Tư Ninh Ninh bị phân tâm, mãi hồi lâu không trả lời, Hoắc Lãng đứng dậy dời băng ghế, đưa tay lên kho "khụ khụ" vài tiếng nhắc nhở.

Tư Ninh Ninh lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Việc này tuy khó làm, nhưng không phải là không giải quyết được. Điều kiện tiên quyết là anh có thực sự vừa ý cậu ấy hay không? Nguyện ý hơn nữa là có năng lực về sau che chở cậu ấy hay không? Làm tròn trách nhiệm của một người nam nhân, trụ cột gia đình nên có."

“Có thể không?”

"Tôi có thể!" Triệu Vĩnh Nhạc ngay lập tức bảo đảm.

Chỉ cần không phải chuyện xây nhà, những cái khác có thể làm được hắn đều làm, làm không được sẽ nỗ lực đi làm!

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, nói: "Quá trình kết hôn không được thiếu thứ gì, nhà ở có thể không có, cần thiết phải có một căn phòng độc lập thuộc về hai người."

Chỉ cần chăm chỉ chịu làm, kết hôn xong dựa vào chính mình nỗ lực xây nhà cũng được.

"Thêm một chuyện nữa!"

Tư Ninh Ninh vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn Triệu Vĩnh Nhạc: “Hai người nếu muốn cuộc sống của chính mình, nhất định phải phân gia."

Bà Triệu có tận 4 người con trai, hiện tại chưa ai lập gia đình, mỗi năm mỗi quý kiếm công điểm, cuối năm nếu còn thừa đều thống nhất đổi thành tiền, nằm trong tay của bà Triệu.

Ích lợi cũng được, hay muốn khống chế cũng thế, về tình về lý bà Triệu không nhất định đồng ý phân gia.

Nếu đứng ở góc độ của Tống Tiểu Vân mà suy xét, Tư Ninh Ninh cảm thấy rằng cái này nhất định phải làm được.

Bằng không, Tống Tiểu Vân gả vào đó, về sau không có cuộc sống của chính mình, còn phải giống như cái dây bầu dùng dằng, hút máu lôi kéo thành một sợi dây dài.

Đại khái suy xét chuyện về nhà, nói chuyện với người nhà, trong nhà sẽ phát sinh lôi kéo tranh cãi, Triệu Vĩnh Nhạc khó xử, do dự, sau khi cẩn thận châm chước, thần sắc kiên quyết nhìn về Tư Ninh Ninh tỏ thái độ: "Tôi có thể! "

"Tôi hôm nay về xử lý chuyện này, nếu Tiểu Vân nguyện ý cùng tôi thì nói em ấy chờ tôi thêm mấy ngày, mấy ngày thôi!"

Triệu Vĩnh Nhạc có thể đưa ra lựa chọn này, cũng coi như làm Tư Ninh Ninh xem trọng, liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cơ mà chuyện này Tư Ninh Ninh chỉ là người thuyết pháp, lại đây điều tiết, còn gật đầu hay lắc đầu, cái này phụ thuộc vào Tiểu Vân.

"Anh trước không nóng nảy nói với người trong nhà, chờ tôi trở về hỏi ý tứ của cậu ấy đi! Nếu là có thể, đêm nay hoặc là ngày mai, tôi chuyển lời cho Hoắc Lãng hồi âm cho anh."

Nói xong, Tư Ninh Ninh đứng dậy, ý tứ rõ ràng, lời nên nói đã nói hết.

Triệu Vĩnh Nhạc đứng dậy và gật đầu liên tục: "Được, phiền toái Tư thanh niên trí thức."

Mặc dù trong lòng vẫn còn áp lực, song Triệu Vĩnh Nhạc cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Cũng bởi vì tiền, cả nhà trộn lẫn bên nhau làm ầm ĩ, không bằng quả quyết một chút phân gia, cây lớn phân nhánh, đây là chuyện sớm hay muộn.

Và chỉ cần phân gia xong, về sau hắn Tống Tiểu Vân giống như những gì Tư Ninh Ninh đã nói, chính mình cần lao chịu làm, chắc chắn cuộc sống không thể tệ đi được.

Triệu Vĩnh Nhạc gãi gãi đầu, nhìn Tư Ninh Ninh rồi quay đầu nhìn Hoắc Lãng, thành thật cười: "Vậy thì tôi về trước?"

Hoắc Lãng liếc nhìn Tư Ninh Ninh, xác định Tư Ninh Ninh không còn gì để nói, lúc này mới đứng dậy dịch cái băng ghế, mở cửa nhà chính.

Triệu Vĩnh Nhạc nói là đi về, vừa ra cửa Hoắc Lãng đã vỗ vỗ vai hắn, không để hắn đi: "Làm việc trước đi, buổi tối ăn cơm."

Triệu Vĩnh Nhạc ngẩn ngơ, một lúc sau mới phản ứng lại, gật đầu cười đến xán lạn.

Hắn cho rằng Hoắc Lãng chỉ đem việc kêu hắn đến đây phụ là lấy cớ, mục đích vì là đưa hắn đến đây, không ngờ có việc làm thật.

Triệu Vĩnh Nhạc cầm lấy chiếc búa do Hoắc Lãng đưa cho, chạy đến chỗ căn nhà bên kia, nhặt gạch gõ gõ đánh nát sau đó dùng vôi lấp lại những khoảng hở góc tường.

Triệu Vĩnh Nhạc chốc thì đứng, chốc thì ngồi, bận rộn quay tới quay lui.

Hoắc Lãng đứng ở cửa nhìn một hồi, sau đó quay đầu cười hỏi Tư Ninh Ninh: "Em tức giận sao?"

"Haizzz..." Tư Ninh Ninh thở phì phì một tiếng, bất đắc dĩ nhún vai: "Em có cái gì phải tức giận đâu?"

Cô đã hết sức tôn trọng không can thiệp vào lựa chọn của Tống Tiểu Vân, cô đã tận lực.

Về sau cuộc sống thế nào, cuộc sống có thể sống tốt hay không còn phải xem bản thân người trong cuộc.

Tướng mạo, hành vi hay tính cách, có đôi khi thật sự nhìn ra được chút gì đó, cơ mà cô không phải chuyên gia bói toán, cô không thể đoán trước tương lai ...

Tương lai, là một biến số không thể xác định được.

Bình Luận (0)
Comment