Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 453 - Chương 453: Chuẩn Bị Bữa Tối

Chương 453: Chuẩn Bị Bữa Tối Chương 453: Chuẩn Bị Bữa Tối

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng khẽ thở dài, hắn hiểu sự bất lực và không nói nên lời của Tư Ninh Ninh, nhưng dù sao bọn họ cũng là người ngoài cuộc, có thể làm đến như này, nguyện ý giúp đỡ như vậy là đã đủ rồi.

Không muốn Tư Ninh Ninh để tâm vào chuyện này nữa mà phiền lòng, cánh môi hắn khẽ cong lên, mang theo ý cười, dỗ dành Tư Ninh Ninh: "Buổi chiều em có chuyện khác làm không?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Em dạy xong rồi, chiều nay là tiết của Tưởng Nguyệt, làm sao vậy anh?"

“Không có gì đại sự.” Hoắc Lãng lắc đầu, lại nói: “Chỉ là hứa hẹn lo cơm cho người ta, nếu em không vội thì lu gạo còn nửa túi bột mì, buổi chiều rút thời gian hấp giúp anh một nồi màn thầu?"

“Được.” Tư Ninh Ninh gật đầu, lưu loát đồng ý: "Nhất định là màn thầu bột mì trắng hay là em cứ nhìn là được."

"Em nhìn mà là đi, chỉ cần đủ ăn là được. Đều là lao động chân tay nặng nhọc, không thể để người ta ăn quá kém."

Tư Ninh Ninh gật đầu, trong lòng đại khái nên biết làm như thế nào.

Hoắc Lãng dặn dò xong liền bắt tay vào việc, Tư Ninh Ninh đếm đầu người sau rồi mới xách một cái sọt nhỏ đi ra ngoài bờ ruộng.

Thời tiết mùa này vừa phải, không lạnh cũng không nóng, các loại rau dại trên ruộng như rau sam, rau rừng đã mọc mầm non, tươi mới.

Không tốn mấy sức lực cô đã đào được không ít.

Ra ngoài đào rau dại chỉ là vỏ bọc ngụy trang, rau dại bên ngoài có bao nhiêu cũng không nhiều bằng trong không gian.

Chậm rãi xoay người ra ngoài dạo một vòng, trở về kéo cái sọt trở về.

Sớm Mầm và Hòa Cốc đang đi học rồi, Hoắc Lãng cũng những người khác ở chỗ nền nhà mới, phòng bếp Trần gia chỉ có mỗi mình Tư Ninh Ninh, cô đóng cửa vào không gian, không bao lâu từ không gian ra ngoài, trong tay tràn đầy một chậu rau sam còn cả một bó hành lá tươi.

Tư Ninh Ninh không làm màn thầu, cô làm là bánh bao hương vị đậm đà hơn, nhân rau sam và trứng gà.

Rau sam rửa sạch, đập hai quả trứng vào chảo, dùng muỗng tán nhuyễn rồi cho rau xam vào, thêm muối, tinh bột gà, một chút dầu ăn nữa rồi trộn đều.

Cô chia phần bột đã làm sẵn thành hai phần, phần lớn chia thành từng phần bột nhỏ, đặt lên thớt, dùng lòng bàn tay ấn xuống để tạo thành vỏ bánh.

Sau khi chia bột nhỏ, Tư Ninh Ninh tìm một chiếc thìa để múc nhân, cho nhân vào gói lại, đôi bàn tay nhỏ bé mà nhanh nhẹn đến kinh ngạc, chỉ nửa giờ cô làm ra được 50 cái bánh bao.

Bánh bao hấp thoạt nhìn trông rất nhỏ, nhưng Tư Ninh Ninh đã trộn thêm men khi nhào nhột, chờ hấp lên bánh bao nở có khi to lên gấp đôi.

Bánh bao nhiều quá, một lúc không thể hấp hết được, Tư Ninh Ninh nhìn sơ qua một lượt, phải hấp ít nhất ba lần, thời gian còn sớm, vẫn còn kịp thời gian.

Nước được đổ vào nồi trước, Tư Ninh Ninh từ từ đặt bánh bao lên xửng hấp bằng tre, củi được đốt lên, tranh thủ lúc bánh bao đang hấp cô cũng không nhàn rỗi, cô cắt hành lá phân thành hai phần, một phần phi thơm, thêm muối vào đảo đều.

Hòa Cốc thích ăn bánh bột ngô xốp giòn, Tư Ninh Ninh tranh thủ lần ủ bột này làm mấy cái bánh rán hành.

Mấy ngày nay, dù bận hay không, Tư Ninh Ninh cũng vài lần tới nấu cơm, nhưng đó là nấu cho người ngoài, thật là nói lâu rồi chưa nấu gì cho hai củ cải nhỏ món ngon ...

Hai đứa nhỏ ăn uống không nhiều, cô suy xét đến Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh lưu lại bột không ít, đủ để làm được mười mấy cái bánh bột ngô, cô trong tay bận rộn một hồi, cái nồi hấp bánh bao ùng ục ùng ục bốc khói, nhiệt bốc lên quá nhiều, cái nắp "đăng đăng" vang lên.

Lửa lớn quá.

Tư Ninh Ninh vội vàng rút tay ra khỏi bánh rán, rút đi hai cây củi trong bếp.

Lúc lấy củi cô không nhìn kỹ, thật ra củi có chút ẩm ướt, bây giờ củi cháy xèo xèo, bốc ra một chuỗi khói dày đặc.

Tư Ninh Ninh ho khan hai lần vì nghẹn, tiện tay nhét thanh củi đang bốc khói vào trong đống tro tàn của bếp lò, lúc này tầm nhìn của cô mới trở nên rõ ràng một chút.

Làm việc nửa buổi chiều, thời gian đã đến 4h chiều, Tư Ninh Ninh đem vớt mấy cái bánh rán hành đặt trong tủ bếp, lại đem bánh bao đã hấp xong cất vào chạn bếp, miễn cho có ruồi bọ bay vào trong.

Cô cởi cái tạp dề làm từ quần áo cũ của Hoắc Lãng treo lên tường, đi đến bên giếng dùng bồ kết chà đi hết dầu mỡ dính lên tay, lắc người đi ra ngoài cùng Hoắc Lãng nói một tiếng để về nhà thanh niên trí thức trước.

Kết quả cô vừa từ sân sau bước vào phòng bếp đã thấy Hoắc Lãng thò đầu vào bếp.

"Tìm cái gì?"

"Anh không tìm cái gì, nhìn xem em đang làm cái gì. Hôm nay liền làm đến đây thôi, anh để bọn họ về sớm một chút."

Ánh mắt Hoắc Lãng cất giấu ý cười, nhẹ giọng giải thích: "Cho dù trong đội không có việc làm nhiều, thì đất riêng mỗi hộ cũng cần người làm, nhờ người hỗ trợ cũng không thể để bọn họ chậm trễ việc trong nhà mình."

Tư Ninh Ninh gật đầu, hiểu ý anh ấy, lập tức đi đến hai ba bước đến bàn, vạch cái vải mùng đậy đồ ăn: "Em đã làm xong đồ ăn rồi, không làm màn thầu, em làm bánh bao nhân rau sam."

Tư Ninh Ninh còn chưa kịp nói "Nếm thử một cái", Hoắc Lãng đã vươn tay cầm một cái, một miệng cắn rớt hơn phân nửa.

Hoắc Lãng lầm bầm:

"Bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không sợ mệt sao. Không làm màn thầu cho bớt việc?"

Thấy bộ dạng trâu nhai mẫu đơn của anh ấy, Tư Ninh Ninh cười "hừ hừ" thành tiếng: "Làm cho đáng luôn, lương thực tinh đã mang ra rồi, người ta ăn vào cũng cảm thấy giá trị. Nói nữa, bánh bao này không thể ăn sao? Còn không ít đâu."

Nhân rau sam mặn, thơm và mọng nước, phải nói là rất ngon.

Hoắc Lãng nhai nhai, nuốt một nửa cái bánh, lại đem nhét nửa cái bánh còn lại vào miệng.

Còn định nói cái gì đó kết quả Tư Ninh Ninh tận mắt nhìn thấy anh ấy đem nửa cái bánh bao vào miệng, cái da bánh bao ấn vào đen thui, kéo cái tay của Hoắc Lãng nhìn, ghét bỏ buồn bực đẩy ra.

"Ngày thường ăn cơm dùng đũa không chịu thì thôi, bây giờ tay làm việc xong mà trực tiếp lấy đồ ăn, còn không rửa tay?"

“Ha ha.” Hoắc Lãng cười ha hả, ngũ quan cứng rắn giãn ra, hơi thở toàn thân phá lệ nhu hòa.

Biết tính kiều khí của Tư Ninh Ninh lại nổi lên, hắn chịu thua: "Về sau sẽ sửa, lần sau nhất định chú ý!"

Người khác có nghĩ rằng Tư Ninh Ninh chuyện bé xé ra to hay không, Hoắc Lãng không biết.

Dù sao hắn thích Tư Ninh Ninh, thích toàn bộ, có kiều khí cũng thích.

Kiều khí mới tốt.

Kiều khí làm người ta thương ...

Còn về chú ý quá nhiều ... Vậy càng tốt.

Người làm công tác văn hóa rất đặc biệt, cái này càng thuyết minh Tư Ninh Ninh ưu tú.

Hoắc Lãng vui vẻ nhếch mép cười, nhưng giây tiếp theo, Tư Ninh Ninh hừ một tiếng, một câu trực tiếp khiến nụ cười của Hoắc Lãng tan thành mây khói.

"Anh vội vàng đi, em phải đi về."

Tư Ninh Ninh đẩy Hoắc Lãng một cái, loạng choạng phi ra khỏi phòng bếp.

Bình Luận (0)
Comment