Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Không Thể Lý Giải

Chương 454: Không Thể Lý Giải Chương 454: Không Thể Lý Giải

Editor: Hye Jin

"Về sớm như vậy làm gì? Chẳng phải không có chuyện gì làm sao?" Hoắc Lãng nhíu mày, cau mày kéo người lại, vừa không vui vừa ủy khuất: "Anh để bọn họ về sớm chính là muốn ở cùng với em thêm một lúc nữa, em cứ gấp gáp như vậy làm gì?"

"Em trở về là bởi vì . . ."

Tư Ninh Ninh đang nói giữa chừng thì dừng lại, bởi vì ngoài cửa có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, chắc là những người phụ Hoắc Lãng lại đây ăn cơm rồi.

Tư Ninh Ninh dứt khoát dừng lại ở đó, đẩy Hoắc Lãng nói: "Đem cái gắp ra phân cho mọi người đi anh, em đã đếm qua, một người 7 cái."

"Không để lại cho em với Hòa Cốc, Sớm Mầm sao?"

"Phần của Sớm Mầm và Hòa Cốc đã để lại rồi, em về nhà thanh niên trí thức ăn."

“Bảy người, mỗi người sáu cái là đủ rồi.” Hoắc Lãng không làm theo, một tay vén cái nồi hấp lên, tính đầu người bên ngoài: "Còn lại em lưu lại ăn đi."

"... Làm việc cả buổi trưa mà chỉ trả sáu cái bánh bao, anh cho em bảy cái? Em có thể ăn hơn so với bọn họ sao?"

Tư Ninh Ninh thở dài, heo héo, trên mặt viết hai chữ "cạn lời".

Hoắc Lãng cười mà không đáp: “Anh mang ra, em đừng vội đi, ở chỗ này đợi anh."

"Hừm, đã biết."

Tư Ninh Ninh méo miệng không tình nguyện gật đầu.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân “lộc cộc”, Hoắc Lãng vội vàng rời đi, người trở về cũng vội vàng trở về.

"Bảo em chờ anh làm gì, có chuyện gì?"

Tư Ninh Ninh ngước mắt nhìn Hoắc Lãng, lại thấy Hoắc Lãng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc không kiên nhẫn, lập tức phát hiện ra điều gì đó không đúng.

Lùi một bước nhìn về phía sau, quả nhiên Tư Ninh Ninh nhìn thấy người đi theo Hoắc Lãng.

Thu lại ý dỗi cùng trêu chọc Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh dựng thẳng người, nghiêm túc hỏi:

"Đồng chí Triệu Vĩnh Nhạc, anh tìm tôi... có chuyện gì sao?"

Triệu Vĩnh Lạc có chút xấu hổ, gãi gãi sau đầu ngượng ngùng nói: "Là có chút việc."

Triệu Vĩnh Nhạc đến tìm Tư Ninh Ninh vì một chuyện, không phải là đại sự.

Chính là về mấy cái bánh bao này.

Tư Ninh Ninh vốn tính theo số lượng, bảy người mỗi người có thể chia 7 cái, mà Hoắc Lãng đã để lại 7 cái, hiện tại mỗi người chỉ được chia 6 cái thôi.

Triệu Vĩnh Nhạc lấy hai chiếc bánh bao từ trong tay ra đưa cho Tư Ninh Ninh, nhìn thoáng ra phía sau mọi người làm cùng đã đi về rồi, Triệu Vĩnh Nhạc giải thích: “Cái này, cái này, Tư thanh niên trí thức, cô trở về tiện đường mang cho Tiểu Vân giúp tôi!"

"..." Tư Ninh Ninh trầm mặc một lát, sau đó lại xác nhận: "Đưa cho Tống Tiểu Vân?"

“Ừ.” Triệu Vĩnh Nhạc nghiêm túc gật đầu, trên khuôn mặt đen sạm hiện lên một nụ cười ngượng ngùng: "Còn bốn cái nữa, tôi trở về nói đã ăn rồi, đủ báo cáo kết quả công việc."

Tư Ninh Ninh dừng lại, cong cong mày hỏi lại một câu: "Báo cáo kết quả công việc?"

Triệu Vĩnh Nhạc sững sờ một lúc, phản ứng lại người đã hành động nhét hai cái bánh vào tay Tư Ninh Ninh, sau đó lùi lại nói: “Không có gì đâu, dù sao Tư thanh niên trí thức làm phiền cô giúp tôi mang về!"

Tư Ninh Ninh còn chưa kịp trả lời, Triệu Vĩnh Nhạc đã xoay người đi ra khỏi cửa.

Chắc là hoảng loạn bối rối, ở cửa sân còn lảo đảo suýt vấp phải ngưỡng cửa.

Tư Ninh Ninh nhíu mày thật sâu, thở ra nặng nề từ khoang mũi.

Ba anh em cộng thêm một mẹ già, dư lại bốn cái bánh bao vừa lúc đủ phân.

Triệu Vĩnh Nhạc chính mình không tính toán ăn.

Hoắc Lãng biết Tư Ninh Ninh đang nghĩ gì nên vỗ vai Tư Ninh Ninh nhẹ giọng an ủi:

"Đừng nghĩ nữa em, đều là do bọn họ tự mình chọn, bọn họ vui là được, em phiền lòng làm cái gì?"

Tư Ninh Ninh cũng không phải là phiền lòng.

Cô chỉ không hiểu Triệu Vĩnh Nhạc.

Nếu anh em tôn trọng nhau, trong hoàn cảnh gia đình hòa thuận thì có thể chia sẻ với người nhà, nhưng hiện tại tình huống bà Triệu rất rõ ràng không thích Triệu Vĩnh Nhạc cho lắm.

Hơn nữa tổng cộng có sáu cái bánh bao, mỗi người một cái là đủ rồi, Triệu Vĩnh Nhạc vừa rồi không giữ cho mình.

Thật không biết khen hắn để bụng Tống Tiểu Vân hay nói là tâm nhãn.

Ý của Tư Ninh Ninh không phải là quyết định của Triệu Vĩnh Nhạc là sai, mà là mùa màng đặc thù, tráng niên lao động mỗi ngày làm việc vất vả nhất, tốn sức nhất, ngày thường ăn không ngon chưa tính, nhiều lắm là chỉ có thể ăn lửng dạ, tám phần no.

Nhưng Triệu Vĩnh Nhạc hôm nay đến đây làm việc, cả nhà họ Triệu biết Hoắc Lãng bao ăn, ban đêm khẳng định không chuẩn bị phần cho Triệu Vĩnh Nhạc, Triệu Vĩnh Nhạc lại đem bánh bao về để "chia sẻ" lại nói bản thân mình ăn qua, vậy cả một đêm dài đói bụng?

Chỉ khi con người chiếu cố tốt cho chính mình mới có tư cách, năng lực bận tâm người khác, mọi người mới có thể cùng tiến cùng lui, đơn phương nhẫn nại trả giá, sớm hay muộn sẽ lòi ra vấn đề.

Cho dù đó là Tống Tiểu Vân hay Triệu Vĩnh Nhạc, cho dù họ kết hôn hay là hiện tại chia sẽ bánh bao, Tư Ninh Ninh cảm thấy trước sau đều quá ....

Vốn là không thể lý giải được, nghĩ nghĩ xác thật phiền.

Lắc đầu lười suy nghĩ thêm, Tư Ninh Ninh vô tội nháy mắt với Hoắc Lãng, giơ hai cái bánh bao trong tay lên.

Cứ cái gì cũng không nói, vậy mà Hoắc Lãng hiểu hết.

Chuyện của Tống Tiểu Vân còn chưa xử lý nhanh đâu, em ấy phải về rồi.

"Haizzz …” Hoắc Lãng chán nản thở dài, nắm cổ tay Tư Ninh Ninh chậm rãi đi ra ngoài: "Vậy anh tiễn em."

Tư Ninh Ninh cò kè mặc cả: "Đưa em đến cổng là được rồi, trời còn quá sớm, trên đường toàn là người không có gì phải sợ. Anh cũng tranh thủ trời còn sáng đem phòng bên kia dọn dẹp một chút, sớm xây nhà xong, em sớm chút gả cho anh nha?"

Hoắc Lãng lúc đầu không cam lòng, nghĩ như thế nào cũng muốn đưa Tư Ninh Ninh đến chỗ lớp học xóa mù chữ bên kia, trên đường còn có thể trò chuyện gì đó, kết quả đâu?

Lời nói của Tư Ninh Ninh giống như mũi tên của thần ái tình Cupid, Hoắc Lãng nghe vào tai mà khắc cốt ghi tâm, luôn luôn trầm ổn bị Tư Ninh Ninh dỗ dành đến không tìm thấy đường đi, Tư Ninh Ninh nói đâu nghe đó, liên tục gật đầu: "Ừ, anh biết rồi, em yên tâm, trong chốc lát anh sẽ thu thập dọn dẹp, không tin em ngày mai sang kiểm tra."

Vẻ ngoài ngốc nghếch hoàn toàn khác với sự điềm tĩnh và khôn khéo thường ngày của anh ấy, sự tương phản mạnh mẽ đến mức Tư Ninh Ninh không thể nhịn cười nổi, quá đáng yêu.

Cô kiễng chân hôn một cái bẹp bên mặt Hoắc Lãng: "Đừng có nhớ thương chuyện này mãi, nên là của anh sẽ chạy không được, làm việc chú ý hơn một chút! Em đi đây!"

"Ai ... ừm."

Hoắc Lãng cảm thấy mất mát, vừa mừng vừa tiếc tiễn Tư Ninh Ninh ra ngoài, hạ quyết tâm đẩy nhanh việc xây nhà.

Điểm đầu tiên, về sau có người đến hỗ trợ nhất định không thả người về sớm như vậy.

Cơm đã ăn rồi, làm thêm chốc lát thôi thì sao?

Sao?

Hoắc Lãng tức giận mà nghĩ, mãi đến khi Tư Ninh Ninh đi ra ngoài, hắn mới nhớ tới một chuyện, vỗ đầu.

Bánh bao để dành cho Tư Ninh Ninh vẫn chưa có gói lại để em ấy mang về.

Bình Luận (0)
Comment