Editor: Hye Jin
Khi Tư Ninh Ninh trở lại nhà thanh niên trí thức thì nhóm người Tống Tiểu Vân đã ở đó rồi, có vẻ là chờ sẵn đã lâu, thấy cô về, Tống Tiểu Vân hai mắt sưng húp bước lên phía trước, do do dự dự mà kêu: "Ninh Ninh..."
Tống Tiểu Vân muốn hỏi nhưng không dám, cô sợ mọi chuyện không diễn ra như mình mong đợi.
Mà Tư Ninh Ninh thì sao?
Chuyện này tuy nói là Tư Ninh Ninh giúp Tống Tiểu Vân ra mặt, nhưng cùng Triệu Vĩnh Nhạc nói chuyện, cô không có nhấn mạnh cần phải có nhà ở.
Không phải cô không muốn giúp đỡ Tống Tiểu Vân, mà tình huống trước mắt là như thế nào, ai nấy đều có thể nhìn ra được, chuyện này hoặc là tan, chứ mà với tình huống của Triệu gia, không có khả năng xây nhà.
Nếu mà Tống Tiểu Vân thực sự thích Triệu Vĩnh Nhạc và muốn có một cuộc sống ổn định, thì phân gia là cách tốt nhất để có được cuộc sống độc lập, cậu ấy hẳn là sẽ thỏa mãn.
Nếu cậu ấy là người thiên hướng vật chất, giống như là chuyện nhà ở thì ở niên đại này 90% người ta không thể lấy ra được.
Có thể chấp nhận điều kiện đó chỉ là một phần nhỏ.
Tư Ninh Ninh gật đầu, ra hiệu cho mấy cô gái vào trong phòng nói chuyện.
Trong phòng, Từ Thục Hoa đóng cửa lại, Tưởng Nguyệt đứng bên cửa sổ, vừa nghe Tư Ninh Ninh phân tích tình huống, vừa chú ý tình hình bên ngoài cửa sổ.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt, mấy cô gái thỏa thuận nhất trí rồi, không tính toán để các nam thanh niên trí thức trộn lẫn vào.
"Tớ đã gặp Triệu Vĩnh Nhạc." Tư Ninh Ninh và Tống Tiểu Vân ngồi nghiêng ở mép giường, sau khi suy nghĩ một lúc, nhớ tới điều gì đó, cô móc từ trong túi ra bọc giấy dầu nhỏ đưa Tống Tiểu Vân: "Đây là anh ấy đưa cho cậu."
Tống Tiểu Vân tiếp nhận rồi.
"Bánh bao, anh ấy hôm nay làm việc ở Trần gia bên kia, Trần gia bao cơm."
"Ồ..." Tống Tiểu Vân mở gói giấy dầu ra, đôi mắt sưng húp vặn vẹo chậm rãi rũ xuống, lộ ra thần sắc thẹn thùng: "Ninh Ninh, vậy, vậy anh ấy nói như thế nào?"
Tư Ninh Ninh trực tiếp cắt ngang những lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề chính: “Nhà ở là không thể, anh ấy chỉ có thể tranh thủ một căn phòng độc lập, cùng cậu sinh hoạt."
Vừa nghe không có nhà ở, sắc mặc của Tống Tiểu Vân lập tức tái nhợt, ngay cả nụ cười cũng bắt đầu trở nên chua chát.
Tư Ninh Ninh nói tiếp: "Nhà anh ấy còn có mấy anh trai chưa lấy vợ, không biết chuyện này cậu có biết hay không? Tớ đã cho anh ấy kiến nghị là nếu muốn cùng cậu ở bên nhau thì phân gia là chuyện cần thiết, các cậu phân gia xong thì về sau cuộc sống chính mình qua."
Tống Tiểu Vân cắn môi, nhu nhu hỏi: "Vậy sau đó, anh ấy đã nói gì?"
"Anh ấy nói có thể làm được, bảo tớ truyền lời lại cho cậu, nếu đồng ý thì chờ thêm mấy ngày, anh ấy sẽ đem sự tình xử lý gọn gàng, đúng lễ tiết đón cậu vào cửa."
"Tớ không cùng anh ấy nói chết, nói là muốn về hỏi ý kiến của cậu, cậu suy xét đi, chờ cậu suy xét xong thì đêm nay hoặc là ngày mai cho tớ đáp án, tớ đi chuyển lời."
Tống Tiểu Vân nắm chặt bánh bao trong tay, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc một lát, hỏi Tư Ninh Ninh: "Ninh Ninh, cậu cảm thấy như vậy được không?"
"Tớ không biết. Tình huống của chúng ta không giống nhau, vì vậy tớ không thể cho cậu lời khuyên hay kiến nghị nào. Con đường này là chính cậu lựa chọn, cậu không có tính toán qua sao?" Tư Ninh Ninh ném lại vấn đề cho Tống Tiểu Vân.
Tống Tiểu Vân lắc đầu, rất rối rắm, nói xong lại xả đến chuyện nhà ở: "Trước đây tớ nghĩ tới, xong anh ấy nói chuyện nhà ở anh ấy sẽ nỗ lực, chính là hiện tại .... anh ấy lừa tớ."
"Giữa các cậu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, tớ không muốn biết, nhưng tớ cảm thấy, trước khi cậu hạ quyết tâm cùng anh ấy ở bên nhau, xử đối tượng thì hiểu biết hoàn cảnh gia đình của đối phương là điều tối thiểu và cơ bản nhất, nếu cậu rõ ràng mọi chuyện, anh ấy sẽ không có cơ hội lừa cậu."
Tư Ninh Ninh không muốn lại rối rắm, lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn này nữa:
"Chuyện này bọn tớ đều cảm thấy không ổn, cũng đã thuyết phục cậu, cũng đã khuyên nhủ. Cho dù cậu có một hai muốn nhảy vào hố lửa tớ cũng đã tận lực mà san bằng cái hố cho cậu phần nào. Chút tình cảm giữa chúng ta chỉ duy trì được đến nơi này, lời cần nói tớ nói ngay đây, còn lại tự cậu suy xét đi."
Nói xong, Tư Ninh Ninh cũng không nhìn lại sắc mặt Tống Tiểu Vân nữa, vỗ vỗ tay xuống giường, quan tâm cùng lo lắng trên mặt biến mất, thay vào đó là biểu tình xử sự theo phép công: "Cơm chiều hôm nay không cần chừa phần tớ, tớ hôm nay tự mình làm."
Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa từ nãy đến giờ đều không hé răng nói lời nào, bởi vì những gì Tư Ninh Ninh vừa nói, bọn họ nghe hết vào trong lòng.
"Trước khi xác nhận ở bên nhau, xử đối tượng thì hiểu biết gia đình của lẫn nhau đó là chuyện cơ bản nhất."
"Một khi hiểu rõ ràng rồi, đối phương sẽ không có cơ hội lừa gạt mình được."
Xuống nông thôn đến nay bọn họ không nghĩ đến phương diện này quá nhiều. Thỉnh thoảng nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy hỏi về gia cảnh của đối phương cũng khó nói, không chỉ ngượng ngùng mà còn xấu hổ. Hôm nay sự kiện của Tống Tiểu Vân bãi ra ngay trước mắt, Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa thanh tỉnh ngay lập tức.
Tư Ninh Ninh rất nói đúng!
Nhất thời xấu hổ cùng thẹn thùng tốt hơn nhiều nửa đời sau chịu tra tấn.
Các cô gái rơi vào thế giới của riêng mình, yên lặng suy nghĩ, Tư Ninh Ninh không quấy rầy bọn họ, cô lấy bếp nhỏ ra ngoài cửa, định tự mình quấy một ít bột củ sen với đường đỏ ăn.
Bột củ sen là do Hoắc Lãng đưa đến, tỉnh H nhiều hồ nhỏ nên nhiều đội sản xuất gieo trồng củ sen. Cho dù là vào đông ăn củ sen hay là gia công bột củ sen, chất lượng đều tuyệt hảo.
Tư Ninh Ninh đã nếm thử rồi, lúc đó trộn thêm mấy loại hạt ăn cùng, mùi vị rất ngon.
Mấy ngày nay vì bà dì đến nên eo đau, bụng dưới cứ trướng trướng khó chịu. Bột củ sen đường nâu, một món ăn bổ dưỡng khí huyết, ăn vào cơ thể cũng sẽ dễ chịu hơn phần nào.
Bất quá nói về vấn đề này, cô hình như mỗi lần bà dì đến, phản ứng đều rất mãnh liệt.
Tư Ninh Ninh nghĩ thầm, tay chân nhanh lẹ cuộn hai bé rơm nhét vào bếp lò, tính quẹt que diêm thì bên hông nhà truyền đến tiếng bước chân "lộc cộc", cùng với tiếng trẻ con đùa giỡn hi hi ha ha vui vẻ.
Cô nghiêng đầu thì lấy là Hòa Cốc cùng Sớm Mầm cầm cái tô bự đang chạy đến.
Tư Ninh Ninh đứng lên. Hai đứa nhỏ đã chạy đến trước mặt.
"Cho chị, Tư Ninh Ninh!"
"Hi hi." Sớm Mầm thẹn thùng cười bổ sung: "Chị ơi, anh cả bảo hai em đưa đến."
Hòa Cốc đưa cái tô sang, bên trong đựng mấy cái bánh bao, còn có mấy cái bánh cuốn hành.
Tư Ninh Ninh cười khổ nhận lấy cái tô to, Hòa Cốc hưng phấn truyền lại lời của Hoắc Lãng: “Anh cả nói chị gấp gáp rời đi, chờ lần tới không có việc gì mời chị lưu lại cùng nhau ăn cơm."
Tư Ninh Ninh cúi người nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao nhỏ của Hòa Cốc, híp mắt cười nói: "Được, em đã ăn chưa? Bánh bao cùng bánh rán có đủ ăn không?"
"Đủ ăn! Bánh bao ăn rất ngon, bánh rán bột ngô cũng vậy, vừa ngon vừa giòn, lúc ăn em vô ý cắn vào lưỡi, đau quá."
Hòa Cốc nói xong Tư Ninh Ninh buông cái tô xuống, vẫy tay gọi Hòa Cốc cùng cô vào nhà, ngồi nhéo hai má của Hòa Cốc xem tình huống trong miệng.
Một bên đầu lưỡi của Hòa Cốc rất đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết phồng rộp. …
"Thích ăn lần tới chị làm cho em ăn nữa, không được ăn nóng vội như vậy."