Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 456 - Chương 456: Ô Uế

Chương 456: Ô Uế Chương 456: Ô Uế

Editor: Hye Jin

Càm ràm mắng vài câu. Tư Ninh Ninh dặn dò Hòa Cốc: "Quay lại bảo anh cả của em pha nước muối cho em, buổi tối trước khi đi ngủ súc miệng, ngày mai là ổn thôi."

"Đã biết rồi ạ!" Hòa Cốc xấu hổ quay đầu đi, nhảy ra khỏi cửa, hai ba bước nắm lấy tay Sớm Mầm, quay đầu nhìn trộm Tư Ninh Ninh: "Chúng ta về thôi! Cô giáo Tưởng hôm nay cho chúng ta nhiều bài tập toán về nhà lắm."

Tư Ninh Ninh hừ hừ cười, vẫy vẫy tay: "Đi đi."

Hai đứa nhỏ đi ra ngoài mấy bước, Hòa Cốc lại quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen mở to: "Tư Ninh Ninh, chị cũng ăn từ từ thôi nha! Cắn lưỡi vào lưỡi thật sự đau lắm!"

"Đã biết, đi đường chậm một chút, cẩn thận quan sát đường đi.”

Tiễn hai củ cải nhỏ đi một lúc, Tư Ninh Ninh yên lặng thu hồi bếp nhỏ.

Còn nấu cái gì nữa? Trễ một chút rồi nói sau!

Tống Tiểu Vân do dự hai ngày. Cuối cùng, tôi quyết định cùng Triệu Vĩnh Nhạc ở bên nhau.

Tư Ninh Ninh phụ trách gửi tin lần cuối, sau đó cô cũng không quan tâm đến chuyện của họ nữa, chỉ một tuần sau Triệu Vĩnh Nhạc đúng trình tự đưa lễ hỏi đến, biết chuyện này đại khái không có đường quay lại nữa, cô lén dặn dò Tống Tiểu Vân vài câu.

Cô cũng không nói gì nhiều, tổng cộng hai câu, hai ý.

Một câu là để uyển chuyển nhắc nhở Tống Tiểu Vân, Triệu gia anh em chưa thành gia còn nhiều, sau này trong cuộc sống nhất định phải đề phòng người khác, đề phòng không thiệt thân, sợ mấy anh em Triệu Gia đều có thể chất hút máu thì khổ. Bảo Tống Tiểu Vân học cách bảo vệ những thứ của riêng mình.

Câu thứ hai được xây dựng trên cơ sở của câu thứ nhất, nhắc nhở Tống Tiểu Vân lựa chọn chỗ dựa thích hợp, không nên quá keo kiệt, vắt chày ra nước, tuy là nói phân gia rồi, nhưng anh em ruột đánh nhau gãy xương còn gân, quan hệ gia đình giống như giao tế với bạn bè, tuyệt đại đa số là có qua có lại.

Tư Ninh Ninh sợ Tống Tiểu Vân đầu óc không thanh tỉnh, đến lúc đó không rõ thế cục chỉ biết khóc chít chít làm ầm ĩ, nếu là bắt chẹt được Triệu Vĩnh Nhạc thì còn tốt, nếu là đắn đo không đủ đến lúc đó một mình cậu ấy công khai đối đầu với cả nhà họ Triệu, có hại chính là bản thân cậu ấy.

Có lẽ là cảm nhận được tấm lòng chân thành của Tư Ninh Ninh, Tống Tiểu Vân do dự hồi lâu, cắn môi nói: "Ninh Ninh, cảm ơn cậu. Hôm đó tớ quá lo lắng nên không khống chế được, tớ không phải cố ý nhằm vào cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tớ."

Tư Ninh Ninh lắc đầu, cô đã sớm gác lại mối quan hệ với Tống Tiểu Vân, vừa định nói không cần đem chuyện đó ghi vào trong lòng lại nghe Tống Tiểu Vân cắn môi, ngập ngừng do dự nói: “Bất quá cậu yên tâm, tớ đảm bảo với cậu, tớ sẽ không đem sự kiện kia nói ra."

Tư Ninh Ninh cau mày, ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"

"Là chuyện lần đó! Ách..." Mặt Tống Tiểu Vận đỏ bừng, liếc nhìn ngoài cửa hai lần, sau khi xác định chắc chắn không có ai tới gần, mới hạ giọng, nhích lại gần Tư Ninh Ninh, nhỏ giọng nói: "Chuyện lúc ăn tết, cậu ở Trần gia chuyện này, tớ, tớ nhìn thấy ..."

Đầu óc Tư Ninh Ninh tạm dừng một chút, Tống Tiểu Vân còn đang nói huyên thuyên, nhưng cô không nghe vào, ký ức không chịu khống chế mà lùi lại.

Hôm nay, ngày hôm qua, ngày hôm trước, cho đến những hôm tết, trong trí nhớ hình ảnh tạm dừng buổi tối hôm đó, Hoắc Lãng đưa cô đi xem chỗ đất nền anh ấy được phân xây nhà mới, rồi ấn đầu cô không được xem loạn, sau đó vội vã kéo cô đi vào nhà ...

Trong nháy mắt, Tư Ninh Ninh đột nhiên hiểu ra.

Đêm đó, Hoắc Lãng dọa cô là có thể là mèo rừng, nhưng lúc cô bảo anh ấy tăng cường tuần tra thì anh ấy mặt mày ngơ ra, bởi vì đêm đó phát ra động tĩnh căn bản không phải mèo rừng mà là tiếng của Tống Tiểu Vân và Triệu Vĩnh Nhạc.

Lúc đó Hoắc Lãng có lẽ đã nhìn thấy, nên anh ấy ấn đầu cô không cho cô nhìn thấy.

Chỉ là Hoắc Lãng không ngờ cái cớ mình bịa ra lại bị Tư Ninh Ninh ghi nhớ trong lòng, để rồi sau đó Tư Ninh Ninh lại nhắc tới, mà bản thân anh ấy không hề phản ứng gì.

Tư Ninh Ninh bị phân tâm, chậm chạp không đáp lời, Tống Tiểu Vân có chút lo lắng, sợ rằng Tư Ninh Ninh sẽ không vui vì những gì cô nói, nhẹ nhàng đẩy đẩy Tư Ninh Ninh, nhấc tay đưa ra phát thề, hướng Tư Ninh Ninh phát thề.

"Ninh Ninh, cậu yên tâm, cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, hiện tại cậu cùng Hoắc Lãng đã định rồi, tớ sẽ không đem chuyện này nói ra bên ngoài chọc phiền toái cho cậu. Tớ hướng về Đảng cùng Lãnh Tụ thề."

Tư Ninh Ninh khẽ động môi, gật đầu, khô khốc nói: "Các cậu ngày cưới đã đến gần, trong khoảng thời gian này các cậu nên chú ý, đừng để lộ bất kỳ manh mối nào trước mặt người ngoài."

"Ừ!" Tống Tiểu Vân dùng sức gật đầu. Tư Ninh Ninh dặn dò thêm vài câu, buổi chiều tan học xong cô vội vàng chạy đến nhà họ Trần, lúc đó Hoắc Lãng đang cắm hàng rào.

Thấy Tư Ninh Ninh đi đến, Hoắc Lãng lập tức đặt rìu xuống, đi tới trước mặt còn chưa kịp nói chuyện đã bị Tư Ninh Ninh đấm đấm vào ngực mấy cái.

Hoắc Lãng lui về phía sau nửa bước, ổn định thân hình hỏi: "Làm sao vậy? Như thế nào mà không vui? Ai chọc em?"

Tư Ninh Ninh thở phì phì, tay chống nạnh, một tay tức giận chọc chọc vào ngực Hoắc Lãng: "Người khác không có bản lĩnh lớn vậy chọc giận em. Anh nói xem, anh ngày đó đã thấy, vì cái gì không nói với em?"

Khuôn mặt thanh tú của Tư Ninh Ninh căng chặt, Hoắc Lãng lúc đầu còn có chút không hiểu, nhưng sau khi nghe cô gái nhỏ phàn nàn khiển trách, hắn dần dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện này làm sao có thể nói là gạt em?” Hoắc Lãng dỗ người ngồi sang một bên, kiên nhẫn an ủi giải thích: “Chuyện như vậy không phải chuyện tốt, em là một cô gái, sao để em xem được."

Cảnh tượng dơ bẩn như vậy, Hoắc Lãng sợ ô uế mắt của Tư Ninh Ninh.

Hắn xong việc muốn nói đến vấn đề này, cơ mà chuyện này không giống bình thường, muốn nói cũng không dám nói, vẫn cứ luôn mắc cạn.

Tư Ninh Ninh không thực sự tức giận, chính là vừa rồi ở chỗ thanh niên trí thức bị Tống Tiểu Vân nói làm cô bị mắc kẹt, không biết đáp như thế nào mới tốt.

Hơn nữa cách mà Tống Tiểu Vân nói, giống như cô đã làm ra chuyện xấu hổ không thể gặp mặt người vậy.

Ngẫm lại Tư Ninh Ninh liền cảm thấy buồn bực.

"Ai nha, đừng tức giận? Được không?"

“Hừ!”

Tư Ninh Ninh cau mày, vặn vai muốn hất tay Hoắc Lãng ra, quay mặt đi chỗ khác.

Hoắc Lãng lùi ra một bước, nửa ngồi xổm đi tới trước mặt cô, dỗ dành: "Đều là chuyện quá khứ rồi, đừng giận nữa, anh sẽ nói em nghe chuyện này đặc biệt."

Tư Ninh Ninh ban đầu không thực sự tức giận, cho nên cô không đẩy Hoắc Lãng ra, chỉ hơi hơi bĩu môi.

Hoắc Lãng cười cười, nắm chặt tay Tư Ninh Ninh, ngồi nghiêng bên cạnh Tư Ninh Ninh, chỉ vào bức tường gạch đỏ nhô cao, huyên thuyên nói chuyện.

Tầng 1 cơ bản đã xong, hiện tại chỉ còn làm móng làm tầng gác mái thôi.

Lúc này không thể kiếm được thép, căn bản không có thép nên tầng gác mái cách lầu 1 một khoảng cách, Hoắc Lãng dự định dùng gỗ, cứ như vậy, số lượng gỗ sẽ tăng lên rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment