Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 457: Đi Vào Quỹ Đạo

Chương 457: Đi Vào Quỹ Đạo Chương 457: Đi Vào Quỹ Đạo

Editor: Hye Jin

Địa hình của đội sản xuất ba tuy là vây quanh bởi núi song xã viên không thể tùy ý chặt cây cối, trước tiên phải được đội sản xuất phê chuẩn, rồi đi đại đội xin phiếu chấp thuận, mà phiếu này dùng công điểm đổi hoặc là dùng tiền mua.

Gỗ mà Hoắc Lãng tuyển chọn đều là loại tốt nhất, tỷ như là Thông Đuôi Ngựa, còn có gỗ sồi trên núi, không riêng gì chặt cây hay vận chuyển khó khăn mà còn cần công điểm cực cao.

Hoắc Lãng còn muốn làm nhiều hơn nữa, không chỉ xà nhà, còn có trần gác mái, còn những thứ khác nữa.

"Xà nhà cần làm bằng gỗ sẫm màu. Anh sẽ chặt gỗ về trước rồi trở về cùng người trong đội đổi, chờ xử lý xong những cái đó anh lại tranh thủ lén lên núi đốn thêm một ít về." Hoắc Lãng duỗi tay chỉ về vách bức tường cao lên bên kia, chỉ chỉ trỏ trỏ, miệng thì nói ra tính toán của chính mình: "Chờ năm sau ổn định rồi anh lại làm cho em một cái tủ quần áo, còn có một cái bàn để em đọc sách, viết chữ."

Hoắc Lãng quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh. Khuôn mặt vui vẻ, trong mắt càng là chờ mong vào tương lai: "Cái loại ngăn tủ có cửa đóng mở em biết không? Anh lúc trước thấy ở nhà lãnh đạo, đẹp lắm còn hoành tráng nữa, em chắc chắn sẽ thích, về sau chúng ta cũng làm hai cánh tủ như vậy nha!"

“Cái này phải cần bao nhiêu công điểm, bao nhiêu tiền?" Tư Ninh Ninh bị anh ấy cảm nhiễm, mím môi nở nụ cười: "Đồ vật đủ dùng là được rồi, thiếu cái gì chậm rãi về sau đặt mua, anh cũng đừng nghĩ lo hết cho em, tiền em không nhiều nhưng cũng có một khoảng, đừng tự làm khó mình, ôm hết vào mình."

“Này sao lại gọi là tự làm khó mình." Hoắc Lãng nghiêm túc trả lời: “Làm tủ quần áo anh cũng có thể dùng, em không cho anh để quần áo vào sao?"

Tư Ninh Ninh trừng mắt nhìn anh ấy, xách cái tay đem qua một bên: "Em đây không phải sợ anh mệt sao?"

“Mệt thì nghỉ ngơi thôi, huống hồ anh không mệt."

Tâm lý của anh ấy giống như lúc Tư Ninh Ninh nấu cơm, nghiêm túc làm đồ ăn cho người mình thương, còn được công nhận, cho nên làm mãi làm mãi không biết mệt, càng ngày càng thích thú, anh ấy cũng như vậy.

Chỉ cần Hoắc Lãng nghĩ đến toàn bộ những gì mình làm bây giờ về sau có tác dụng, trong đầu hình ảnh quần áo của mình đặt chung với quần áo trong tủ quần áo, rồi hình ảnh cô gái nhỏ ngồi trên bàn viết chữ đọc sách, trong lòng thỏa mãn chịu không nổi, toàn thân tràn ngập nhiệt tình.

Tư Ninh Ninh trong lòng buồn bực, dở khóc dở cười, trêu chọc Hoắc Lãng không chê lao lực, còn Hoắc Lãng chỉ đứng lên cười cười, rồi lại làm việc, không phản bác một câu.

Ánh nắng mặt trời chiếu qua lá cây, sáng tối loan lổ, mặt trời càng ngày ngày càng gay gắt, thực mau nửa tháng trôi qua.

Tư Ninh Ninh không biết Tống Tiểu Vân đã thuyết phục cha mẹ mình như thế nào, hay là cậu ấy hoàn toàn không nói với gia đình, tóm lại là cuối tháng 4, Tống Tiểu Vân mặc một bộ quần áo tươm tất và giản dị, đầu cài một bông hoa đỏ, cầm một vài kiện hành lý nhỏ, được Triệu Vĩnh Nhạc cầm tay đi ra khỏi nhà thanh niên trí thức.

Trong suốt quá trình đó, các nữ thanh niên trí thức sắc mặt ngưng trọng, nụ cười rất miễn cưỡng.

Trái ngược với những nam thanh niên trí thức cách vách không nghi ngờ gì, mặc dù không biết Tống Tiểu Vân yêu đương từ khi nào, xử đối tượng từ khi nào, xong chuyện riêng tư như vậy không nên quá xen vào, cho nên cứ theo lẽ thường chúc mừng.

Nam thanh niên trí thức liên tục nói lời chúc mừng, mấy người thay phiên nhau ra trận, toàn bộ khung cảnh ngày cưới không đến nỗi vắng vẻ.

Cuộc hôn nhân tuy đơn giản nhưng chung sống dưới một mái nhà chưa đầy một năm, ai cũng có chút tình cảm nên khi Tống Tiểu Vân rời đi, ngoại trừ hành lý của chính mình, những thanh niên trí thức không ai để cậu ấy tay không mà đi, người tám xu người hai mao tiền mừng, mỗi người một chút .....

Ngoài những cái này ra, trong đội một số người cũng xem trọng sự kiện này, hoặc là có lui tới với Tống Tiểu Vân, cũng đến mừng một ít, nói vài câu cát tường.

Sau gần một tháng lo lắng và sợ hãi, cuối cùng mọi thứ đã thành rồi, trong tay còn cầm một ít tiền, Tống Tiểu Vân rốt cuộc trên mặt cũng nở nụ cười, lúc đi vòng qua nhà thanh niên trí thức, cô quay lại nhìn các bạn: "Tớ, tớ ...."

"Tớ đi rồi, chờ dàn xếp ổn định mấy hôm nữa trở về xem mọi người!"

Tư Ninh Ninh khẽ nở nụ cười nhợt nhạt, đứng trên bậc thềm vẫy tay ra hiệu, còn chưa kịp nói ba chữ "cậu đi thôi", bên cạnh đã truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Tưởng Nguyệt khó chịu cau mày, đang định quay người lại đã bị cô bắt lấy.

Tư Ninh Ninh dặn dò: "Cậu tôn trọng một chút."

Mọi chuyện đã đến mức này rồi, không nên hỏng không khí của mọi người cùng Tống Tiểu Vân: Không đáng giá.

Lựa chọn tôn trọng quyết định của cậu ấy đi thôi.

Rốt cuộc đã thành gia, về sau dọn khỏi nhà thanh niên trí thức, từ nay về sau không còn nhiều giao thoa nữa.

Sau khi tiễn Tống Tiểu Vân đi, không khí ở chỗ thanh niên trí thức quạnh quẽ đi phần nào, Tư Ninh Ninh tâm tư vẫn như bình thường, khi cùng Tưởng Nguyệt bước vào phòng, cô khách quan nhắc nhở: “Nếu cậu cảm thấy làm vậy không tốt thì ghi tạc trong lòng, về sau không đi vào con đường đó. Biết không? Chỉ có tự tôn tự ái, cậu phải yêu thương bản thân cậu thì người khác mới yêu cậu."

Tưởng Nguyệt bướng bỉnh quay đầu đi, hai má đỏ bừng vì ngượng, nhưng cô biết Tư Ninh Ninh nói đúng, cho nên không bao lâu quay đầu kéo tay Tư Ninh Ninh cười hì hì: "Yên tâm đi, tớ đều biết, cậu chính là chuẩn mực của tớ, hết thảy lấy cậu làm chuẩn tuyệt đối không sai được."

Tư Ninh Ninh lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: "Lời này có phần không đúng, là người sẽ có khi phạm sai lầm, chỉ là sai lầm không giống nhau, cậu phải học cách phân biệt."

"Haizzz ..." Tưởng Nguyệt thở dài một hơi, phảng phất buông xuống thẹn thùng trong lòng, tự nhiên trả lời: "Tớ đã biết."

Tưởng Nguyệt là một cô gái có tính cách cá tính so với các cô cái khác đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, có thể sẽ có lúc thưởng thức nam đồng chí ưu tú, lại hoặc là nói cũng có thời điểm thiếu nữ hoài xuân, cô cảm thấy cái này không có gì, cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.

Còn về chuyện đối tượng, kết hôn, sinh con, cô chưa bao giờ nghĩ về nó.

Bởi vì thành phần gia đình đặc thù. Hộ khẩu lúc xét duyệt đều có khả năng bị bại lộ.

Một khi có điều gì đó không ổn xảy ra, không chỉ riêng gì cô cùng đối tượng mà cô lựa chọn, còn có cả em trai khó khăn vất vả lắm mới từ vũng bùn thoát ra đều gặp tai ương.

Tưởng Nguyệt mở chủ đề mới, thuận thế ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nhìn Tư Ninh Ninh đang quay qua quay lại trên giường thu dọn đồ đạc, cô hỏi: “Hôm nay hiếm khi nghỉ ngơi không có tiết học, cậu có an bài gì không?"

"Không có gì an bài đặc biệt gì, hẳn là sẽ đi vào núi một chuyến."

Tưởng Nguyệt hỏi: “Hoắc Lãng đi cùng cậu à?”

“Ừ, không thể là người khác nha?" Tư Ninh Ninh vén mùng sang một bên, lấy bình nước quân dụng từ bên giường ra, cười hỏi: “Tớ chuẩn bị đi rồi, cậu thì sao? Cậu có tính toán gì?"

“Ta cũng không có kế hoạch gì cả, ở chỗ thanh niên trí thức này xem sách thôi."

Tư Ninh Ninh híp mắt cười, vỗ vỗ cái bàn bên cạnh giường: "Đọc sách? Vậy thì sách trên bàn của tớ cậu tùy tiện xem, thích quyển nào lấy cái đó."

Tưởng Nguyệt giả vờ hăng hái, hưng phấn nói: "Đây chính là do cậu nói nha!"

"Ừ là tớ nói, thật còn so với trân châu."

Bình Luận (0)
Comment