Editor: Hye Jin
Nói thêm đùa giỡn chọc cười, Tư Ninh Ninh đổ đầy nước vào ấm nước quân dụng, đi ra ngoài, vừa mở cửa thì đối diện với Lý Lăng Nguyên cầm ca tráng men sang lấy nước."
Lý Lăng Nguyên chào hỏi: "Này, Tư thanh niên trí thức."
Thấy Tư Ninh Ninh mặc quần áo đi ra ngoài, Lý Lăng Nguyên hỏi: "Cậu tính toán đi đâu đấy?"
“Không đi đâu cả, đi dạo một vòng thôi.” Tư Ninh Ninh cười cười đáp, đi ra ngoài mấy bước, nghĩ tới điều gì liền quay đầu lại.
Lúc này Lý Lăng Nguyên vừa vào nhà chính rót nước, Tư Ninh Ninh hô một tiếng: "Này, Lý Lăng Nguyên."
"Hả? Làm sao vậy?"
Tư Ninh Ninh mím môi nhìn về phía phòng của nữ thanh niên trí thức nói: “Trên bàn của tớ có rất nhiều sách. Nếu cậu không có gì làm thì có thể đọc sách. Tưởng Nguyệt còn ở trong phòng, bảo cậu ấy lấy cho cậu."
Lý Lăng Nguyên không phản ứng được Tư Ninh Ninh bảo hắn đọc sách là có ý gì, nhưng hắn nghe thấy được một câu, đó là: "Tưởng Nguyệt đang ở trong phòng".
Lý Lăng Nguyên mỉm cười gật đầu, cằm cứ nâng nâng vào trong phòng: "Tớ đã biết rồi Tư thanh niên trí thức, cảm ơn cậu ha! Tớ, tớ lát nữa đi nhìn xem, đến lúc đó cùng Tưởng Nguyệt nói nói, nhờ cậu ấy lấy một quyển cho tớ."
Tư Ninh Ninh cười, không nói gì, khoát khoát tay, chậm rãi lui về phía sau hai bước, xoay người chạy đi.
Có lẽ từ lúc đến nông thôn cho đến giờ mọi thứ cô làm quá mức cẩn thận, cho nên năm nay Tư Ninh Ninh ngoại trừ ở lớp xóa mù chữ cùng một số sự tình vụn vặt trong đội, còn lại mọi chuyện phi thường thoải mái.
Bởi vì những thứ cô làm trước đây, chẳng hạn như rau ngâm, củ cải muối, măng ngâm, trồng một số loại rau và trà bạc hà, v.v., năm nay Từ Thục Hoa các cậu ấy đều đã biết làm và tự làm, chuyện gì cũng không để cô nhúng tay, chỉ có những chuyện cá biệt làm không được hoặc là tìm Tư Ninh Ninh hỏi một chút, còn lại cô chỉ cần ngồi chờ có sẵn.
Tư Ninh Ninh xấu hổ, muốn hỗ trợ, mà mấy cậu ấy không thuận theo, nói là cái gì mà cái đó ăn ngon, học được tay nghề, về sau thành gia cũng có thể dùng được vân vân.
Với giọng điệu chân thành và nghiêm túc, Tư Ninh Ninh thật hơi ngượng ngùng tranh luận với bọn họ, đơn giản làm cố vấn, thành thành thật thật mà chờ có sẵn.
Những ngày tháng tiếp theo ở nhà thanh niên trí thức trở lại bình thường. Đời sống và sinh hoạt của đội sản xuất ba không ngừng thăng tiến, đội sản xuất ba được bao bọc bởi núi non nên có những thuận lợi nhất định về đất đai, nhiệt độ, nấm trồng thử nghiệm đã chính thức được mở rộng quy mô vào cuối tháng 5 năm nay và đang trên đà phát triển, đi vào quỹ đạo.
Tư Ninh Ninh ban đầu lo lắng sự gia tăng sản lượng nấm sẽ khiến nguồn tiêu thụ thành vấn đề, đến khi vào thực tế mới biết, cô đãlo lắng thừa rồi.
Bởi vì niên đại này có một hệ thống "nghề phụ" độc lập, thêm nữa một số đội sản xuất của đại đội Cát Lĩnh vẫn luôn không có nghề phụ thích hợp có thể kéo dài phát triển, cho nên khi đội sản xuất ba truyền ra tin tức trồng nấm thành công, La Quốc Khanh vẫn luôn lặng yên chờ tin tức này mà.
Cơ hồ không cần quá nhiều sức lực, nguồn tiêu thụ đã được La Quốc Khanh thúc đẩy, thực mau nhận được sự ủng hộ của công xã, nâng đỡ tìm được nguồn tiêu thụ chính quy.
Vì là nguồn tiêu thụ chính thức của nhà nước, cho nên giá cả nấm không cao, một cân chỉ 2 xu tiền, nhìn như là rẻ song cũng có lãi.
Một cái khuẩn nấm phát triển thành một đám, nếu mà phát triển không tốt thì tầm hai ba cân, phát triển tốt thì 5-6 cân có đám đến 7-8 cân, lợi nhuận khá khả quan .... Đội sản xuất thu được lợi, đại đội quang vinh, công xã thì liên tiếp thưởng để động viên rồi cấp giấy chứng nhận, mấy đội sản xuất khác của đại đội Cát Lĩnh, không phục cũng có, mà tò mò cũng có.
Có người dẫn đầu âm dương quái khí đến nháo, náo loạn vài lần. La Quốc Khánh thuyết phục cuối cùng cũng ngừng nghĩ, cũng vì cổ vũ những đội sản xuất khác hành động, cùng nhau làm nghề phụ, cho nên định với Triệu Hoành Binh, chọn ngày dẫn người lại đây nhìn xem.
Đúng là Triệu Hoành Binh thích lo lắng nghĩ cho xã viên, điều đó không sai, đội sản xuất ba không ngừng cầm cờ đi trước, các loại giải thưởng đứng đầu rồi khích lệ quá nhiều, nghe được nhiều, hắn có chút kiêu ngạo lên. Lúc đó Tư Ninh Ninh cũng không có biết đến chuyện này, hắn liền qua dặn dò vài câu, lời nói không rõ ràng làm, chỉ liên tiếp dặn dò Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt huy động bầu không khí lên.
Tư Ninh Ninh thì không có gì, còn Tưởng Nguyệt sợ chết khiếp, tưởng là Triệu Hoành Binh không hài lòng với cách dạy học của họ nên thức mấy đêm để soạn bài, Tư Ninh Ninh khuyên mà cậu ấy không nghe.
Dạy học cùng xuống đất làm việc đều vất vả. Nhưng Tưởng Nguyệt trước sau luôn cảm thấy rằng dạy học dễ dàng hơn, kiếm công điểm nhiều hơn, cô không muốn mất đi công việc này cho nên bỏ thêm nhiều công sức soạn bài.
Sau đó, La Quốc Khánh mang theo một nhóm người đến, đến rồi bọn họ thấy cái gì?
Đó là dưới những bóng cây rậm rạp, những dãy khung trồng nấm sắp xếp chỉnh tề, ngay ngắn. Các xã viên cầm cuốc, một bước đào ra ba cái hố, mà phía sau mấy đứa nhỏ tuổi không lớn trong tay cầm bao khuẩn nấm, một loạt động tác chuẩn xác thả khuẩn nấm vào trong hố nhỏ. Mỗi hố là một nhóm khuẩn nấm.
Phối hợp với nhau, bài bản, diện tích luống nấm rộng, giá trồng nấm nhiều, công việc cũng nhiều nhưng người làm việc trong mắt đều có ánh sáng, nét mặt tươi cười, đó là điều đáng ghen tị.
Sau khi xem trồng nấm trên các giá gỗ, Triệu Hoành Binh dẫn đám người lại đi thêm một đoạn, đi đến chỗ dưới chân núi chỗ nấm sắp thu hoạch, từng cụm từng cụm nấm báo mưa bày ra trước mắt, những người đi lại chỗ này xem, hoặc đi gây chuyện tìm phiền toái đều nói không ra lời.
Không phục còn có ghen ghét, nhưng khi thấy được đám khuẩn nấm trồng ra được trong các bao nho nhỏ, trong lòng chỉ còn hâm mộ cùng cảm khái Triệu Hoành Binh có vài phần bản lĩnh.
Có người lẩm bẩm vài câu, thăm dò nịnh nọt nói: "Nấm này mọc vừa phải, hơn nữa phía sau đội sản xuất của chúng ta cũng dựa vào núi, có phải hay không cũng có thể trồng?"
"Chỗ bên chúng ta cũng vậy!"
"Chỗ bên tôi cũng vậy. Đội trưởng Triệu ông có kỹ thuật này không thể chỉ lo cho chính mình được, phải nghĩ đến chúng tôi nữa! Nói như thế nào chúng ta là người cùng một đại đội."
"Đúng vậy! Đúng vậy! Chúng ta cùng nhau làm, cùng nhau phát triển, như vậy đại đội chúng ta ở công xã mới có chỗ đứng!"
Triệu Hoành Binh nơi nào không hiểu ý tứ của bọn họ đâu?
Không khỏi hừ hừ trong lòng:
Lời xấu lời hay đều là các người nói hết, còn cái gì mà cùng đại đội các kiểu!
Lúc này mới biết là cùng một đại đội, đừng tưởng rằng lão tử không biết trước khi tới đây các người nghĩ như thế nào hừ.
Triệu Hoành Binh bắt đầu biểu diễn trà nghệ, gãi đầu giả vờ ngây thơ mờ mịt nhìn về phía La Quốc Khánh: "Đại đội trưởng à, mấy đội trưởng đội cách vách đây là có ý gì? Sao tôi nghe cả nửa ngày cũng không hiểu? Hôm nay không phải là tham quan tuần tra phổ thông sao?"
La Quốc Khánh liếc nhìn Triệu Hoành Binh, đã quen biết nhau mấy chục năm, Triệu Hoành Binh này cởi quần ị phân hay đi tiểu hắn còn biết, vừa nghe Triệu Hoành Binh nói như vậy, hắn đã biết ý tứ của lão Triệu.
La Quốc Khánh cười ha hả, nhìn mấy đội trưởng đội sản xuất khác, rồi lại nhìn Triệu Hoành Binh, nói chuyện:
"Này Hoành Binh à, lão Chu nhìn thấy thành tựu của ông, muốn là từ chỗ ông học ra cách trồng nấm đấy! Bọn họ mấy người nói không sai, công xã hiện tại coi trọng nghề phụ, các người có thể mở rộng quy mô trồng, tôi thấy đó là chuyện tốt."