Editor: Hye Jin
“Ồ, thì ra là thế!” Triệu Hoành Binh giả vờ như chợt hiểu ra, gật đầu liên tục theo lời La Quốc Khánh: “Đúng vậy, nên cân nhắc, hẳn là nên suy xét."
Vừa nói như vậy, khuôn mặt thô kệch thật thà của Triệu Hoành Binh biến sắc, duỗi ngón tay gãi gãi một bên đầu, lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Nhưng cái này, đội sản xuất chúng tôi nghiên cứu ra quy trình trồng nấm cũng chẳng dễ dàng, chuyện này không chỉ tiêu tốn thời gian, còn hao phí bao nhiêu nhân lực cùng vật tư, tôi trước nói cho rõ ràng, tôi không phải đối mọi người đến đây học ha!"
"Đội sản xuất nhiều người, cho nên nhân lực cùng thời gian cũng không có gì, chính là những nguyên liệu như cồn, chai lọ thủy tinh tất cả đều tiêu tiền mua, đây là phí tổn của đội sản xuất chúng tôi, hơn nữa mọi người đến đây học thì mấy thứ đó cũng yêu cầu chi tiêu mua thêm ..."
Hai người, một người diễn vai chính diện, một người diễn vai phản diện. Triệu Hoành Binh vừa dứt lời, La Quốc Khánh đã ngay lập tức nói tiếp, quay sang mọi người cười cười: "Triệu đội trưởng nói đúng, cái thành quả này nghiên cứu ra không dễ dàng gì, người ta không cần các người cấp cái gì mà thù lao, nhưng các vị đến đây học, học tập kỹ thuật phải trả toàn bộ tiêu phí. Hơn nữa ..."
La Quốc Khánh đưa mắt nhìn Triệu Hoành Binh, đã biết rõ rồi cố hỏi: "Tôi nhớ kỹ thuật này là do thanh niên trí thức của đội ông nghiên cứu ra được đúng không? Bọn họ nếu là nguyện ý đến đây học thì đội sản xuất ba có thể không cần thù lao, song người nghiên cứu ra thành quả này thanh niên trí thức không thể không cần."
La Quốc Khánh hỏi mọi người: “Đồng chí có năng lực và ý tưởng là đồng chí tốt, đồng chí tốt xứng đáng được khen thưởng, các người nói có phải hay không?"
Mọi người nhìn nhau chi chi ai ai gật đâu: "Ha hả .... nên vậy."
La Quốc Khánh mỉm cười thở dài: "Người ta nghiên cứu ra thành quả khả năng không vì khen thưởng, nhưng khen thưởng này chúng ta nếu là không cho thì về sau các đồng chí khác có ý tưởng sẽ ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của các đồng chí ấy, đúng không?"
Lời đã nói đến đây rồi, ý tứ thế nào chả mà rõ như ban ngày.
Mấy vị đội trưởng ồn ào muốn học kỹ thuật sôi nổi liếc nhìn nhau, cuối cùng có một người đứng ra bày tỏ thái độ:
"Tiền giấy nói ra không dễ nghe, đội của chúng tôi nguyện ý đóng góp hai cân gạo. Triệu đội trưởng, đại đội trưởng xem như vậy được không? Nếu là được thì tôi trở về an bài người, ngày mai đến đây học. Tôi cũng có một yêu cầu, đội chúng ta là đội đầu tiên bày tỏ ý kiến, cho nên trước tiên dạy đội chúng tôi!"
Không đợi La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh phát biểu ý kiến, những người khác nghe vậy lập tức làm theo: "Chúng tôi cũng muốn học! Chúng tôi cũng muốn học!"
"Chúng tôi cũng vậy! Đội của chúng tôi không có lương thực tinh, có thể ... có thể ra 15 cân khoai lang đỏ!"
"Còn có đội chúng tôi cũng ra 15 cân bắp, đến lúc đó yêu cầu những nguyên liệu gì thì Triệu đội trưởng nói trực tiếp với tôi là được. Tiền này chính chúng tôi chi ra, tôi cũng có yêu cầu, phải dạy chúng tôi trước!"
"Hừ! Lão Chu, người này sao kỳ thế, rõ ràng đội sản xuất tôi bày tỏ ý kiến trước, ông nói vậy là có ý tứ gì?"
"Ha ha, Hồ đội trưởng, đại đội Cát Lĩnh của chúng ta chỉ có một mình đội sản xuất tôi khó khăn nhất, ông nhường nhịn chút đi! Xã viên tôi chỉ có thể nay đói mai no, tôi còn chờ xã viên học kỹ thuật về cầu ăn no bụng thôi."
"Ai mà chẳng khó khăn, xã viên đội tôi cũng đang chờ đấy!"
Mắt nhìn đội sản xuất 2 của Chu đội trưởng cùng đội sản xuất thứ tư của Hồ đội trưởng chuẩn bị bắt đầu cãi lên, La Đại Khánh xua tay cắt ngang: .... .
"Được rồi, đến lúc đó các người cùng nhau học! Bất quá chuyện này cùng một đạo lý với học chữ, có học được hay không phụ thuộc ngộ tính của chính mình. Cũng nhắc nhở các người một câu, đừng có nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, an bài người trong nhà đến học, chọn mấy người tuổi trẻ, đầu óc lanh lẹ đến."
Lúc này các đội trưởng mới bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của La Quốc Khánh, chút tiểu tâm tư trong lòng lập tức bị đánh mất, đều nghĩ cách làm sao để an toàn học được toàn bộ kỹ thuật.
Sau khi xem nấm, La Quốc Khánh nghĩ đến suốt sáu tháng qua, lớp học xóa mù chữ của đội sản xuất ba hoạt động không tồi, rất có tính giáo dục, liền đề nghị Triệu Hoành Binh đưa mọi người đi xem, rồi hắn cũng thuận tiện nhìn xem bọn nhỏ ngày thường đi học là cái dạng gì.
Triệu Hoành Binh đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lập tức hớn hở giơ tay, đi phía trước dẫn đường.
La Quốc Khánh và các đội trưởng theo sát phía sau. Chu đội trưởng của đội sản xuất 2 và đội sản xuất thứ tư Hồ đội trưởng đi ở cuối cùng, bởi vì vừa rồi chuyện học kỹ thuật lúc này hai người nhìn đối phương đều không thuận mắt, ánh mắt lơ đãng nhìn vào nhau, hừ lạnh một cái nháy mắt xoay đầu sang bên kia.
Lớp học xóa mù chữ trước đây chính là một căn nhà cũ nát, gạch mục nát chất đống đầy đất, sau này vì để làm thành lớp xóa mù chữ, cho nên cố tình dọn dẹp qua, không chỉ dựng lại nhà ở còn ngừa có rắn rết kiến trốn bên trong, sợ cắn mấy đứa nhỏ cho nên mấy đám gạch nát, củi mục đều dọn sạch sẽ.
Khoảng trống trước cổng cũng được các xã viên thả trâu tròng cối dẫm nát, san phẳng, được Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt từng bước quy hoạch và sửa chữa, dần dần bày biện ra hình thức của sân thể dục nhỏ đơn giản, lúc cuối thu đến mùa đông trời lạnh lạnh, mỗi ngày trước khi vào học còn dẫn bọn nhỏ ở trước sân nhảy tại chỗ hoặc chạy một vòng để sưởi ấm cơ thể.
Ngoài ra, ở các góc hai bên sân thể dục nhỏ còn có một số dụng cụ cho bọn trẻ con chơi, tỷ như dùng ván gỗ làm thành bập bênh, tỷ như xà đơn xà kép vân vân ...
Còn chưa có đến gần đâu đã nhìn thấy rồi, mấy đội trưởng lập tức thu lại tâm tư.
Năm trước, công xã yêu cầu tổ chức lại lớp xóa mù chữ, để hoàn thành nhiệm vụ, các đội sản xuất ở dưới đại đội tích cực hưởng ứng. Đương nhiên các vị đội trưởng ở đây nằm trong số đó.
Chính là, nói thì nói như thế, lớp xóa mù chữ của bọn họ đều có mà không có đội sản xuất nào giống đội sản xuất ba vậy.
Dư đội trưởng của đội đầu tiên quay đầu nhìn La Quốc Khánh: "Đội trưởng, cái này . . . "
La Quốc Khánh lắc đầu, ánh mắt vui mừng nhìn sân thể dục, nhìn phòng học lớp xóa mù chữ của đội sản xuất ba, cái gì cũng không giải thích, chỉ cười: "Đi xem một chút đi."
Dư đội trưởng luôn nghĩ rằng lớp học xóa mù chữ là dành cho người lớn, thì ra hóa ra không phải vậy?
Dư đội trưởng dừng lại, bước chân nặng trĩu đi cùng mọi người, chậm rãi càng đi càng gần phòng học.
Đi được vài bước tới cửa, Triệu Hoành Binh quay người làm điệu bộ im lặng: "Ha ha, bên trong còn đang học, chúng ta không quầy rầy bọn nhỏ, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn thôi, được không? An bài này không có vấn đề gì chứ?"
Tất nhiên người khác không có ý kiến, mà có ý kiến cũng không dám nói cái gì.