Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460: Xây Dựng Thêm

Chương 460: Xây Dựng Thêm Chương 460: Xây Dựng Thêm

Editor: Hye Jin

Mấy người quay người đi về phía cửa sổ cuối cùng, đến nơi thì đều dựa vào tường vươn cổ nhìn vào trong phòng. … .

"Một hành trình dài, chỉ có chiến đấu không ngừng, không ngừng cố gắng. Các vị tiền bối đi trước thông qua phấn đấu, vượt qua mọi chông gai mang đến hòa bình hiện tại cho chúng ta. Hiện tại đoạn văn này đã kết thúc, các bạn học suy nghĩ một chút. Có cái gì không hiểu hay không?"

Trong phòng học đang học, trên bục giảng cô giáo trẻ trên bục quay lưng lại với học sinh, viết viết lên bảng đen.

Những học sinh ngồi dưới bục giảng không phải là như ấn tượng trong đầu các vị đội trưởng, bóng dáng cao gầy hoặc cường tráng của xã viên mà là những đứa nhỏ sống lưng thẳng tắp, đoan chính.

Đôi lông mày đang cau lại của Dư đội trưởng từ từ giãn ra, hai đội trưởng khác cũng nhận ra điều gì đó, lần lượt đưa mắt nhìn La Quốc Khánh, còn chưa kịp hỏi một câu, giáo viên đứng trên bục giảng trong phòng đã quay người lại.

Là một nữ giáo viên tết hai bím tóc, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp.

Cô giáo một tay cầm phấn, một tay cầm sách, ánh mắt nhìn đám nhỏ, vừa đi vừa nói hai ba câu, dẫn đường tư duy của trẻ con:

"Người đi trước thông qua phần đấu vượt mọi chông gai, đi qua muôn sông nghìn núi, chúng ta phải làm như thế nào?"

"Chúng ta phải tiếp tục..."

Trong phòng, Tư Ninh Ninh tạm dừng một chút, giống như đang nhắc nhở sau câu này sẽ làm gì, giọng nói của cô gái đột ngột dừng lại thì cùng lúc đó, tiếng trẻ con lần lượt vang lên:

"Chúng ta phải tiếp tục phấn đấu! Dũng cảm tiến tới, tiếp tục sáng tạo, tạo ra nhiều ánh sáng rực rỡ hơn nữa!

Tư Ninh Ninh mỉm cười, gật đầu tán thưởng: "Các bạn học nói rất đúng, cuộc sống là vô tận, đấu tranh là vô tận. Chúng ta hiện đang ở thời gian tốt đẹp nhất. Chúng ta nên làm gì đây?"

"Ở thời gian tốt đẹp nhất, chúng ta phải càng nỗ lực! Nỗ lực học tập không hổ thẹn với người đi trước! Thế hệ trước giành lại hòa bình cho chúng ta, chúng ta cũng nên chính mình nỗ lực, tranh thủ càng nhiều ánh sáng và hạnh phúc cho thế hệ sau."

Các câu trả lời liên tục vang lên, không khí lớp học trở nên sôi nổi, mọi người tiếp tục chủ đề và lần lượt bày tỏ ý kiến, quan điểm của mình:

"Em không sợ gian khổ. Em tương lai cũng muốn giống Tiền viện sĩ, khắc phục mọi khó khăn nỗ lực nghiên cứu, muốn quốc gia chúng ta, mỗi người, mỗi gia đình đều có thể dùng được đèn điện vẽ trong sách giáo khoa!"

"Em cũng như vậy! Em muốn trở thành giáo viên như cô Tư, muốn cho các bạn nhỏ đều có sách để đọc, không có điều kiện thì sáng tạo điều kiện...."

"Còn có em nữa ……"

Sinh ra ở dưới cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân, nhìn đâu cũng thấy mùa hè...

Đạo lý mà trẻ con biết, bọn họ giống như hiện tại mới ý thức được ...

Trong lớp học càng ngày càng náo nhiệt, ngoài cửa mấy người cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn nhau, phảng phất đạt được một thỏa thuận chung, cùng nhau đi xa xa khỏi chỗ này.

Hôm nay đi tuần tra một vòng, không chỉ Triệu Hoành Binh có chỗ tốt, phong cảnh một hồi mà đồng thời cũng làm La Quốc Khánh cùng các vị đội trưởng ý thức được một vấn đề thực nghiêm túc.

Cùng ngày đó, không ai nói chuyện này ra bên ngoài, chỉ vài ngày sau khi đến thời gian đưa lương thực ước định đến, mấy vị đội trưởng kéo La Quốc Khánh lại nói chuyện một hồi.

Lần này không chỉ là học kỹ thuật trồng nấm mà còn có chuyện về trường học.

Nghe được ý tứ của các vị đội trưởng, Triệu Hoành Binh thu lương lại lẩm bẩm, cái gì mà "trường học" lời này không thể nói bậy, của đội sản xuất ba là lớp học xóa mù chữ! Là lớp học xóa mù chữ! ...

Mấy vị đội trưởng cũng biết tình huống hiện tại, vội vàng chuyển lời:

"Đúng vậy, là lớp xóa mù chữ, trước kia chúng tôi không nghĩ đến phương diện này, hiện tại nhớ đến, xác thực giáo dục trẻ con có là vấn đề."

Triệu Hoành Binh quay lưng lại, không muốn nghe cho lắm.

Dư đội trưởng tiếp lời: "Ở đây ông có một giáo viên là nữ thanh niên trí thức ưu tú, dạy một đứa nhỏ là dạy, dạy hai đứa cũng là dậy, vậy dạy luôn trẻ con mấy đội sản xuất gần đây thì có cái gì không thể? Cô giáo kia hôm đó không phải đã nói sao?"

Triệu Hoành Binh không kiên nhẫn tặc lưỡi liên tục, lại xoay người.

"Ông không nghe hôm đó giáo viên nói gì sao?" Dư đội trưởng chưa từ bỏ ý định đi xoay quanh hắn: "Phục hưng đất nước dựa vào những đứa nhỏ, ông mà cự tuyệt đám nhỏ ngoài cửa, Triệu Hoành Binh tôi nói ông nghe, ông đây là tư tưởng giác ngộ có vấn đề!"

"Ông đang nói cái quái gì vậy? Thanh niên trí thức cũng chẳng phải đội tôi mới có, các người chính mình không nghĩ biện pháp giải quyết liền ném sang chỗ của tôi à? Các người nhìn xem lớp học kia chỉ nhỏ xíu. Đám nhỏ đội của tôi ngồi còn không đủ chỗ, các người đem hết trẻ con trong đội các người đến, tôi để ở chỗ nào?"

Dư đội trưởng khí thế lập tức yếu đi, nhìn La Quốc Khánh lúng ta lúng túng: "Chúng tôi trước khi đến đã nói với La đội trưởng rồi, chỉ cần ông đồng ý, vấn đề lớp xóa mù chữ ông ấy sẽ giúp đỡ giải quyết, trừ cái này ra còn có ăn ở của bọn họ, cũng sẽ giúp đỡ cùng nhau nghĩ cách."

"???"

Đầu Triệu Hoành Binh toát ra đám chấm hỏi, quay đầu nhìn La Quốc Khánh.

Mặt đầy hoài nghi, trong mắt là lên án với La Quốc Khánh.

Có ý gì đây?

Anh em tốt nhiều năm như vậy, khuỷu tay ông dám chỉa ra ngoài phải không? Có việc không đánh tiếng trước với hắn còn cõng sau lưng hắn, dám cùng người khác bảo đảm?

Triệu Hoành Binh sắc mặt xanh mét, tức giận đến cực điểm, lớn giọng hỏi: "Ăn ở? Ăn ở cái gì, lời này có ý gì?"

La Quốc Khánh cười khan một tiếng, uống một ngụm nước mới nhanh giải đáp:

"Đội sản xuất ba núi vây quanh, khoảng cách với những đội sản xuất khác không gần, bọn họ nếu đi lại đây đi học khẳng định không có khả năng, cho nên ..."

"Như thế nào? Tới đọc sách rồi còn ở lại?"

Triệu Hoành Binh toàn bộ vở lẻ, cuối cùng hiểu ra "ăn ở" hai chữ này có ý gì?

Đều lại đây ở? Còn ở chỗ này ăn?

Triệu hoành binh gào thét lên: “Không được! Không được!”

La Quốc Khánh biết lão Triệu này là miệng dao găm tâm đậu hũ, tâm tư là thành thật nhất, cấp mấy người khác một cái ánh mắt, những người khác vội tiến lên:

"Triệu đội trưởng, ông chỉ phụ trách nói một tiếng, chuyện ăn ở chúng tôi phối hợp giải quyết, đến lúc đó khẳng định là trẻ con nhà ai thì nhà đó phụ trách mang theo đồ ăn."

"Còn về nơi ở cùng với lớp học, ông xem đi! Bất kể là mở rộng hay gì đó, trong đội của chúng tôi đều có những thanh niên khỏe mạnh và chăm chỉ, chúng tôi sẽ cử người đến đây hỗ trợ, ông xem như vậy được không.

Triệu Hoành Binh bị họ làm đến đầu muốn bự thành đôi, buồn bực lại bất lực, vặn ngón tay cẩn thận cân nhắc các vấn đề:

"Chuyện này có đơn giản như các người nói thì tốt rồi, xây dựng thêm không tốn thời gian? Bọn nhỏ lớn chẳng lớn nhỏ chẳng nhỏ rời nhà đưa đến đây có thích ứng được hay không là vấn đề thứ nhất. Mà cho là thích ứng được đi, nhiều trẻ con như vậy, ban đêm ở lại không cần người trông coi vào ban đêm à?"

"Ăn cơm không cần người nấu à? Sắp vào ngày mùa rồi, biết tìm người đâu mà làm?"

"Cho dù là tìm được người, an bài như thế nào?"

Trẻ con mà, có thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm à? Vạn nhất xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm.

Hắn là đội trưởng đội sản xuất còn phải nhận nhiệm vụ này nữa? Lớp xóa mù chữ của đội mình hắn miễn cưỡng mới lo liệu đâu vào đó.

Bình Luận (0)
Comment