Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Lo Lắng

Chương 461: Lo Lắng Chương 461: Lo Lắng

Editor: Hye Jin

“Không được, không được.” Triệu Hoành Binh xua tay, tuy rằng ngữ khí không còn kháng cự như trước, nhưng vẫn là không có đường cứu vãn: "Các người nếu cứ khăng khăng như vậy thì mang lương thực này về hết đi."

Hắn đem mấy cái túi lương ở mấy cái bàn lớn đẩy lại trước mặt các vị đội trưởng, lông mày thắt lại, vẻ mặt bực bội không kiên nhẫn: "Biện pháp trồng nấm tôi không dạy các người."

“Này, lão Triệu!” La Đại Khánh đặt cái cốc xuống, đột nhiên nghiêm túc vỗ bàn hai cái: "Ông đây là vô trách nhiệm có phải hay không?"

La Quốc Khánh dù sao cũng là đại đội trưởng, cho nên hắn đứng đắn lên thì cho dù Triệu Hoành Binh có không muốn đến đâu cũng phải nể mặt, chờ xem hắn nói hết lời.

"Lúc ông mở cái lớp xóa mù chữ này ông đến nói với tôi thế nào? Nước mắt nước mũi nói tương lai đất nước, tương lai quốc gia là nằm trong tay những đứa nhỏ này, không thể thiếu được, vậy mà ông đào tạo ra có mấy cái mầm non như thế thì có ích lợi gì?"

"Đồng chí ưu tú chỉ có thiếu, không bao giờ chê nhiều! Nếu muốn làm chuyện này thì làm cho xinh đẹp, làm cho ra trò, có vấn đề không sợ thiên hạ bàn tán, chính là sợ chúng ta không phát hiện được, sợ chính là chúng ta không có ai chân chính muốn giải quyết nó!"

Chiếc bàn trong phòng chính bị La Quốc Khánh vỗ vang, trong phòng mấy lão già nghe được lời dõng dạc hùng hồn đầy ẩn ý đó đều lâm vào trầm tư, Triệu Hoành Binh cũng vậy.

Sống mấy chục năm, La Quốc Khánh biết Triệu Hoành Binh không phải là loại người ích kỷ, chỉ quan tâm đến bản thân, không màng đến người khác, xây dựng thêm lớp học xóa mù chữ đúng là khiến hắn khó xử nên mới phản đối kịch liệt vậy.

La Quốc Khánh khẽ thở dài, hắn không đánh tiếng với Triệu Hoành Binh đã đưa người đến nơi này, chính là lo lắng đụng trúng tính tình của Triệu Hoành Binh thì người bùng nổ như cái ngòi pháo đốt, chỉ là không nghĩ đến đem sự tình nói ra, lão Triệu vẫn nổi điên.

La Quốc Khánh hít một hơi, hòa hoãn ngữ khí nghiêm túc hỏi Triệu Hoành Binh:

"Ông không nghe thấy bọn nhỏ nói là không sợ khổ, nguyện ý trở thành người như thế hệ đi trước? Mấy đứa nhỏ choai choai có quyết tâm lớn như vậy, mấy lão già chúng ta còn sợ cái gì mà phiền với không phiền?"

La Quốc Khánh nặng nề thở dài: "Ông lúc trước làm cái lớp xóa mù chữ này là xuất phát từ hảo tâm, xuất phát từ những suy tính cho tương lai. Chính là, lão Triệu à, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi lớn này bên ngoài còn vô số ngọn núi cao hơn, ông một mình làm cái này thì có ích lợi gì? Chỉ khi mọi người đều làm, đều hành động lên! Đem cái tinh thần phấn chấn này trong quần thể không ngừng mở rộng, lớn mạnh! Kia mới là căn bản!"

Triệu Hoành Binh nghe lời khiển trách chân thành của La Quốc Khánh, im lặng một lúc, cuối cùng xoa mặt, quay đầu đi chỗ khác, khô khốc lên tiếng:

"Được, được, được, các người nói như nào thì làm như ấy đi!"

Dứt lời, hắn lại thay đổi ngữ điệu, nói: "Nhưng chuyện này các người nói cũng không thể hoàn toàn quyết định, tôi trước tiên phải hỏi hai đồng chí thanh niên trí thức có nguyện ý làm giáo viên cho đại đội chúng ta không?"

Nói xong câu này, có nghĩa là hắn đã buông ra, gương mặt nghiêm túc của La Đại Khánh rút đi, lộ ra vài phần vui vẻ.

Mấy vị đội trưởng khác hai mặt nhìn nhau, từ trong ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Nhìn thấy bộ mặt nhặt được của hời lén vui vẻ của mấy vị đội trưởng, Triệu Hoành Binh rất khó chịu.

Hắn không phục hừ hừ, cố ý phá hư hứng thú của mọi người:

"Các người không nên vui mừng quá sớm, cho dù hai đồng chí giáo viên đồng ý thì việc này cũng chẳng dễ dàng như vậy! Tóm lại, các người chính mình nhớ kỹ, đến lúc đó muốn xây dựng thêm cái gì thì đừng quên những gì bản thân đã nói hôm nay."

Mấy vị đội trưởng khẩn trương, bỗng nhiên nở nụ cười y như đến nhà thông gia vậy, liên tục cam đoan: "Không thể, cái đó nhất định không quên được!"

“Hừ.”

Triệu Hoành Binh hừ nhẹ.

Trong lòng khó chịu, song hắn vẫn là nương theo.

Con người đều có tư tâm ích kỷ, và Triệu Hoành Binh cũng vậy, nhưng giống như La Quốc Khánh đã nói, chỉ bằng cách mở rộng và phát triển tinh thần phấn chấn này lớn mạnh thì tương lai mới có thể có khả năng phát sinh biến hóa.

Nghĩ đến đây, lương tâm của Triệu Hoành không cho phép tư tâm tồn tại nữa.

Sau khi nhận được lương thực từ các vị đội trưởng đưa đến, định thời gian cử người đến đi học, Triệu Hoành Binh đã đuổi người đi, quay lại thì thấy La Quốc Khánh vẫn đang ngồi ở bàn trong phòng chính, Triệu Hoành Binh thở dài xua tay, đau đầu nói: "Ông cũng đi đi."

La Quốc Khánh cười ha hả: "Sao? Lão Triệu ông đây là tức giận với tôi à? Tôi là phối hợp diễn kịch với ông, ông kiếm không ít chỗ tốt đâu."

Vừa nói, vừa vỗ vỗ đám lương thực trên bàn.

"Đánh rắm! Giận? Tôi có thể tức giận cái gì?" Triệu Hoành Binh mắng một tiếng, đập bàn cả giận: "Tình cảm bạn già bao năm, chuyện này không thèm nói cho tôi một tiếng? Có còn là bạn già hay không? Khuỷu tay quẹo ra bên ngoài đúng không! Còn có!"

Triệu Hoành Binh chỉ vào lương thực trên bàn chất vấn La Quốc Khánh: "Lương thực này là tôi vì thanh niên trí thức đòi đến, lại không phải chính tôi lấy, tôi ăn à? Chỗ tốt gì? Đâu? Sao ông nói năng khó nghe như vậy!?"

"Được rồi, được rồi, là tôi nói chuyện không đúng, là tôi sai." La Quốc Khánh kéo kéo khóe miệng, tiếp tục cười nói: "Tôi sai rồi không được sao? Tóm lại là chuyện này đã đến đây rồi, chúng ta thương lượng nhìn xem giải quyết thế nào! Được chứ?"

Trên khuôn mặt già nua nghiêm nghị thường ngày của La Quốc Khánh giờ nở một nụ cười hiền lành nịnh nọt, Triệu Hoành Binh chỉ liếc mắt một cái, lửa giận trong lòng dần dần tan biến.

La Quốc Khánh hiểu hắn hắn cũng quá hiểu La Quốc Khánh.

Những điều họ làm đều là mong muốn tương lai càng tốt hơn mà thôi.

"Haizzz..." Triệu Hoành Binh thấp giọng thở dài, tự mình rót cho La Quốc Khánh một ly nước, đưa qua: "Tôi vừa rồi nói chẳng phải giả bộ ngớ ngẩn lừa cho qua, chuyện này tôi phải thương lượng với hai đồng chí thanh niên trí thức, xem ý tứ hai đứa nhỏ thế nào?"

Triệu Hoành Binh đã nhận thấy sự thay đổi của những đứa trẻ con trong đội, đi học mới nửa năm thôi mà cả một đám nhóc biểu hiện so với mười mấy năm trước còn trường học tốt hơn biết bao nhiêu. So với cả hai đứa con trai học được 3-4 năm của hắn còn mạnh hơn nhiều.

Điều đó có nghĩa là gì?

Chứng tỏ trình độ dạy dỗ của Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt không chỉ đạt chuẩn mà còn quá xuất sắc!

Song đây là tình huống không có nhiều học sinh.

Một khi có thêm học sinh đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều việc phải làm hơn, liệu đến lúc đó hai cô gái có thể lo liệu được không?

Về vấn đề ăn ở và an toàn của bọn nhỏ, đây là điều mà Triệu Hoành Binh lo lắng nhất.

"Ông hôm nay đi về trước đi, tôi chính mình cân hắc, xem như thế nào thích hợp, chờ khi nào có tin tức thì tôi đi đại đội tìm ông."

La Quốc Khánh im lặng suy nghĩ một lúc, gật đầu, uống cạn sạch ly nước thả trên bàn: "Lão Triệu à, điều ông băn khoăn không phải không có lý, cơ mà mặc kệ kết quả như thế nào, công tác tư tưởng nói chuyện với thanh niên trí thức vẫn là ông đến làm, còn về những vấn đề khác, tiền bạc, nhân lực tôi sẽ giúp ông giải quyết đồng thời cũng sẽ nỗ lực giao thiệp với bên Công Xã, tranh thủ đổi lấy nhiều chi viện nhất có thể."

Bình Luận (0)
Comment