Editor: Hye Jin
Những lời của La Quốc Khánh ý nghĩa là hắn hoàn toàn ủng hộ với Triệu Hoành Binh. Triệu Hoành Binh trong lòng còn đang cân nhắc nói thế nào, còn La Quốc Khánh thì sao?
Từ Triệu gia không về mà, đi thẳng đến công xã kể toàn bộ sự tình với Lý Đức Khôn, La Quốc Khánh uyển chuyển tỏ vẻ hy vọng được công xã duy trì, hỗ trợ.
Lý Đức Khôn im lặng một lúc lâu rồi trả lời khá khéo léo: "Mở rộng lớp học xóa mù chữ cũng được, cải cách chế độ cũng được, nhưng đối ngoại ra bên ngoài vẫn là lớp xóa mù chữ. Một thời gian sau công xã sẽ thu thập thành tích từ các lớp xóa mù chữ, biểu hiện xuất sắt cùng biểu hiện tốt, công xã sẽ hỗ trợ và nâng đỡ.
Những lời này thật là đã nói trắng ra rồi, La Quốc Khánh vội vàng cảm ơn, trong bụng hoàn toàn được thả lỏng.
Những đứa nhỏ sinh ra ở đại đội Cát Lĩnh có thể gọi là những đứa trẻ hạnh phúc, may mắn đi.
Có một đội trưởng đội sản xuất nguyện ý vì bọn họ suy tính, lại có thể một đại đội trưởng sẵn lòng bảo hộ, hộ tống phía sau.
Tất nhiên, lực lượng của quần chúng tầng dưới cùng nhỏ, rất nhỏ, bọn họ chân chính may mắn còn bởi vì chủ nhiệm công xã Lý Đức Khôn, ông ấy giống Triệu Hoành Binh, La Quốc Khánh, là một người trung trinh, không ngu muội bảo thủ.
Cho dù trên đỉnh đầu gánh hết tất cả áp lực từ bên ngoài, Lý Đức Khôn vẫn lựa chọn nhắm một mắt mở một mắt, rồi giống như mưa xuân, âm thầm duy trì La Quốc Khanh, Triệu Hoành Binh.
Đại khái có lẽ vì bọn họ có chung một nguyện vọng cùng khát khao, cho nên Lý Đức Khôn, La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh ba người ăn ý đến kỳ lạ.
Lại nói bên Triệu Hoành Binh bên này.
Sau hai ngày cân nhắc thật kỹ, vào một buổi trưa nắng chói chang, người đã đi đến chỗ thanh niên trí thức, cầm theo hai túi lương.
Đã là giờ tan tầm, toàn bộ thanh niên trí thức đều có mặt ở đó, nhưng vì Triệu Hoành Binh điểm thẳng tên Tư Ninh Ninh, hỏi Tư Ninh Ninh có vội hay không? Những người khác phân biệt ra là có chuyện, vì thế gọi người ra xong từng người rời khỏi nhà chính, nhường vị trí lại cho hai người nói chuyện.
Đầu tiên Triệu Hoành Binh nói về chuyện nấm, chuyện này hắn đã đồng ý trước khi hỏi ý kiến Tư Ninh Ninh, ngay thẳng bày tỏ sự áy náy, nói đến chuyện lương thực, nói cho Tư Ninh Ninh biết chuyện này tuyệt không làm cô làm không công.
Tư Ninh Ninh sửng sốt một hồi, nghe hồi lâu, rốt cục hiểu ra, điềm tĩnh thở dài cười cười:
"Đội trưởng, nuôi cấy khuẩn nấm cùng kỹ thuật trồng, thu hoạch không khó, hơn nữa trước đó không phải cháu đã dạy hết cho Kim Chi cùng Hoa Quế đội chúng ta rồi sao? Việc này hai cậu ấy cũng có thể làm."
Triệu Hoành Binh lắc đầu: "Hai đứa nhỏ có thể học được từ cháu đã là thơm lây, chuyện này dù sao là cháu nghiên cứu ra không thể vượt qua cháu được. Cho dù cho hai đứa nhỏ đó dạy thì lương thực này là khen thưởng với nghiên cứu của cháu, còn bọn họ thì chú sẽ khen thưởng thêm ít công điểm, cuối năm thưởng thêm chút lương, tương tự nhau."
Mặc dù Tư Ninh Ninh không mấy để đến "khen thưởng" này cho lắm, nhưng là thái độ của Triệu Hoành Binh khiến cô thực thư thái.
Bất quá cô không thiếu ăn uống, cho nên chút đồ vật này cô thật không để trong lòng, cấp cho cô không bằng khen thưởng cho người cần.
Đương nhiên ý tưởng này không đại biểu là Tư Ninh Ninh thánh mẫu, vô duyên vô vớ phân phát thiện tâm, cô không phải như thế.
Một là, Tư Ninh Ninh thực sự không thiếu.
Hai là, ở trong hoàn cảnh thuần phác đơn giản này lâu rồi bản thân ít nhiều bị ảnh hưởng, người khác nơi chốn suy nghĩ cho cô, cô cũng nguyện ý vì người khác suy xét."
Cơ mà chuyện này, có thể đẩy đi, mà những đồ vật này đẩy không được, Tư Ninh Ninh im lặng, đầu nhanh chóng xoay chuyện, một lúc sau hiểu ý cười cười: "Đội trưởng, mấy đứa nhỏ sắp có đợt kiểm tra, cháu đánh giá không thể rút ra được thời gian. Chú xem như vậy có được không ha? Chờ bọn họ sang đây học thì để Kim Chi cùng Hoa Quế dạy, cháu phụ trách cố vấn, nếu có vấn đề không thể giải quyết thì đến tìm cháu."
“Còn lương thực thì cháu lấy túi khoai lang đỏ này đi, còn lại chú xem phân cho Kim Chi cùng Hoa Quế."
"Chậc, cái này làm sao được? Cái này vốn là cho cháu, phân cho bọn họ làm cái gì? Không được, không được."
“Đều làm việc giống nhau, không có gì không được. Hơn nữa, đội trưởng, việc nào ra việc đó, chuyện nấm chú đã cho cháu nhiều công điểm rồi, cháu lại lấy thêm lương, người khác có ý kiến hay không cháu không biết, trong lòng cháu không thể nhận được.”
Triệu Hoành Binh động tác chậm lại, nghĩ nghĩ.
Tư Ninh Ninh nói có đạo lý.
Mục đích của khen thưởng là gì? Khen thưởng được trao cho một người là công nhận thành quả của họ, làm người đó cảm thấy có động lực và hy vọng, về sau có ý tưởng tốt không cất giấu, nhưng nếu khen thưởng này khiến Tư Ninh Ninh không thoải mái thì hoàn toàn ngược lại, mất nhiều hơn được.
Cơ mà Tư Ninh Ninh chỉ lấy túi khoai lang, Triệu Hoành Binh cảm thấy như vậy là không đủ, nghĩ đến nghĩ lui ánh mắt dừng lại ở cái túi vải nhỏ nhất trên bàn. Triệu Hoành Binh hai mắt sáng ngời, nhanh chóng đẩy cái túi tới trước mặt Tư Ninh Ninh: "Cũng không phải không được, vậy cháu cầm thêm bao này đi! Cái bao này bên trong là gạo, cần thiết lấy, không lấy không được."
Triệu Hoành Binh quyết đoán, Tư Ninh Ninh bất đắc dĩ bật cười, chỉ có thể nhận lấy túi gạo.
Vốn tưởng rằng đã xong chuyện này, Tư Ninh Ninh đem đồ cất vào trong phòng ra ngoài vẫn nhìn thấy Triệu Hoành Binh ngồi ở phòng chính, cô dừng một chút, chần chờ hỏi:
"Đội trưởng... Có phải hay không còn chuyện khác?"
“A, cái này, cái này…” Triệu Hoành Binh vuốt vuốt sau đầu, khó chịu dời ánh mắt đi chỗ khác, một lúc sau mới quay đầu lại, nhìn Tư Ninh Ninh lúng ta lúng túng nói: “Chậc chậc… Tư thanh niên trí thức, còn có một chuyện, chính là chuyện này chú có chút ngượng mở miệng."
Tư Ninh Ninh không biết rốt cuộc là chuyện gì, xét bộ dạng khó xử của Triệu Hoành Binh, cô đánh giá không phải việc nhỏ.
Ngồi đối diện Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh chậm rãi lên tiếng: “Đội trưởng, Hoắc Lãng gọi đội trưởng một tiếng là chú, cháu cũng gọi chú, là người trong nhà, có chuyện gì chú nói thẳng là được, có thể hỗ trợ cháu nhất định giúp."
Tư Ninh Ninh nói như vậy, Triệu Hoành Binh càng thêm ngượng ngùng, mà chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra.
Triệu Hoành Binh bực bội, đi thẳng vào vấn đề: "Thật ra là về lớp học xóa mù chữ, mấy hôm trước đại đội trưởng dẫn người lại đây tuần tra, cháu nhớ không? Là mấy vị đội trưởng cách vách nhìn trúng kỹ thuật trồng nấm của chúng ta, sau đó cảm thấy lớp học xóa mù chữ của chúng ta làm quá tốt!"
Tư Ninh Ninh gật đầu, biểu thị đang chăm chú lắng nghe.
“Hai ngày trước bọn họ đến đây nói muốn đem trẻ con của đội bọn họ đưa đến đây học ..." Triệu Hoành Binh thở dài, tự kiểm điểm bản thân: “Cũng là lỗi của chú thích khoe khoang, trước đó còn dặn dò cháu gia tăng bầu không khí học tập, nếu là không nói không chừng việc này sẽ không xảy ra."
Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh khẽ lóe lên, cô đại khái đoán được tình hình lúc đó từ lời nói của Triệu Hoành Binh, mà có một điều cô không hiểu lắm, nghĩ nghĩ cô nên hỏi kỹ: "Lớp xóa mù chữ có thể xây dựng thêm, mà cháu thấy mấy đội sản xuất khác cách chúng ta tuy không xa không gần, chỉ là đường núi, trẻ con đi học cần người lớn đưa đến, mỗi ngày đi tới đi lui, không quá khả thi."
Ý tứ của Tư Ninh Ninh là đường đi nguy hiểm cao, đưa đi thì tốn công, mỗi ngày làm còn không hết việc thì thời gian đâu đưa đám nhỏ đi học?