Editor: Hye Jin
Theo lẽ thường, cha mẹ hẳn là không nguyện ý mới đúng.
Triệu Hoành Binh sau đó đề cập đến "chỗ ở" mà La Quốc Khánh và những vị đội trưởng khác nhắc đến, giải thích nghi hoặc của Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh trầm ngâm gật đầu: "Thì ra là thế."
Giọng nói rơi xuống, cô lại nhìn về phía Triệu Hoành Binh, bổ sung nói: "Cũng không phải không thể, chỉ là nếu như chuyện này thật sự muốn làm, có lẽ không dễ dàng như vậy."
“Haizz!” Triệu Hoành Binh thở dài, “Không phải là lý lẽ này sao?”
Hắn sầu muốn chết đây này!
“Vâng ……”
Tư Ninh Ninh trầm ngâm suy nghĩ, không có trả lời câu hỏi Triệu Hoành Binh, lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói lớn tiếng của Tưởng Nguyệt, Tư Ninh Ninh dừng lại, nghiêng người gọi tên Tưởng Nguyệt:
"Tưởng Nguyệt, Tưởng Nguyệt? Vào trong nói chuyện một lát được không?"
Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, một lúc sau Tưởng Nguyệt xuất hiện ở cửa, hai tay vỗ vỗ hai bên hông, đi vào phòng hướng Triệu Hoành Binh một tiếng "Đội trưởng", sau đó quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh: "Sao vậy, có chuyện gì nha?"
Tư Ninh Ninh vỗ vỗ bên ghế bên cạnh, kéo Tưởng Nguyệt ngồi xuống, lặp lại lời Triệu Hoành Binh vừa rồi nói: “Cậu cũng là giáo viên lớp xóa mù chữ, tớ cảm thấy một mình tớ nói không tính, phải nghe thêm ý kiến của cậu."
Tưởng Nguyệt gãi gãi đầu, "Vậy thì dạy thôi! Dạy một cũng dạy, dạy mười cũng dạy, tớ không có ý kiến gì, còn nếu bọn nhỏ thật muốn ở nơi này, hẳn là phải có người chuyên môn nhìn, không phải hai ta làm thôi? Vậy thì không ảnh hưởng gì a?"
Khi Tưởng Nguyệt nói điều này, Triệu Hoành Binh không thể không gật đầu.
Mặc dù ăn ở là một vấn đề, nhưng là trông giữ chăm sóc nhiều người cần chú ý nhiều hơn, cẩn thận một chút là có thể giải quyết được.
Tư Ninh Ninh xem biểu hiện của hai người, biết hai người chưa ý thức được cụ thể vấn đề của chuyện này.
Tư Ninh Ninh đầu óc tỉnh táo, trật tự, rõ ràng, cân nhắc sắp xếp lời nói mở miệng đề ra:
"Cái đó đều là những vấn đề nhỏ. Vấn đề bây giờ là liệu có kiểm soát được chất lượng giảng dạy trước sự gia tăng sĩ số của học sinh hay không?"
"Còn nữa, học sinh mới tới là một tờ giấy trắng, hoàn toàn không có cơ sở. Nếu không suy xét việc bổ sung giáo viên, chỉ có hai người như vậy một ngày lịch dạy cực kỳ dày đặc. Chúng ta nói thế nào đi nữa không phải là giáo viên được đào tạo bài bản, nửa ngày có thể xử lý, nhưng nếu là cả ngày thì sao? Có thể kiên trì được không? Có thể kiên trì một ngày? Một tháng? Một năm thì sao?"
"Ơ..." Tưởng Nguyệt ngây dại.
Tưởng Nguyệt thật sự không nghĩ tới những vấn đề mà Tư Ninh Ninh đề ra, hiện tại nghe đến, Tưởng Nguyệt đột nhiên cảm thấy rất đúng.
Đúng vậy!
Mỗi ngày học nửa ngày, nửa ngày sau bận rộn soạn bài, sửa bài, phụ đạo riêng cho các em học sinh theo chậm hơn các bạn đủ luống cuống tay chân, nếu sĩ số tăng lên gấp đôi, còn một chút thời gian nhàn rỗi đều không có, mệt mỏi thì khoan hẵn nói, chất lượng dạy học có thể bảo đảm sao?
Tưởng Nguyệt trong lòng đánh trống lui, lúng ta lúng túng nhìn Triệu Hoành Binh, vừa định nói chuyện này nên bàn bạc lại, mà bắt gặp ánh mắt khẩn trương của Triệu Hoành Binh, lời nói của Tưởng Nguyệt đột nhiên chuyển thành một câu khác:
"Vậy đội trưởng sao không nghĩ đến tăng lên số lượng giáo viên?"
“……”
Triệu Hoành Binh nuốt nước bọt, trầm mặc.
Căn phòng cũng chìm vào im lặng.
Tưởng Nguyệt có chút ngượng ngùng, đồng thời không hiểu lắm tình huống, có vẻ như tăng thêm giáo viên là không được.
Cô do dự một lúc, sau đó dùng đùi chạm vào đùi Tư Ninh Ninh dưới gầm bàn, ra hiệu cho Tư Ninh Ninh mau lên tiếng, nói sang chuyện khác cũng được, giải quyết vấn đề cũng được, dù sao cũng nhanh chóng phá vỡ bế tắc.
Tư Ninh Ninh ở dưới gầm bàn vỗ vỗ tay Tưởng Nguyện trấn an, cô không nói chuyện, chuyển ánh mắt về phía Triệu Hoành Binh, muốn nghe ý kiến và sự sắp xếp của Triệu Hoành Binh trước.
Triệu Hoành Binh hiểu ý của Tư Ninh Ninh, không giấu diếm nữa, trực tiếp trình bày:
"Chuyện này liên quan đến một số nhân tố nhạy cảm, không dễ xử lý như vậy, ít phô trương một chút, nếu có người đến kiểm tra thì có cách mà giải thích, còn nếu quá nhiều giáo viên, làm quá mức chính quy, vậy ..."
Triệu Hoành Binh không nói tiếp nữa.
Ngoài ra, các thanh niên trí thức khác ở nhà thanh niên trí thức đã được giao nhiệm vụ dạy chữ cho người lớn trong đội sản xuất.
Đây cũng là lý do tại sao La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh nhấn mạnh rằng nên tăng cường công tác tư tưởng của các đồng chí thanh niên trí thức mà không phải là tăng số lượng giáo viên để giải quyết vấn đề.
Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt không nói gì, Triệu Hoành Binh cho rằng bọn họ cảm thấy khối lượng công việc tăng lên mà không gia tăng lên công điểm, vội vàng bổ sung: “Yên tâm đi, nếu chuyện này thật sự được thi hành, về phương diện công việc điểm, công điểm sẽ tăng lên gấp đôi từ 6 lên 12. Trừ cái này ra, bất kể đại đội bên kia tình huống thế nào thì đội sản xuất bên này bảo đảm sẽ định kỳ thêm vào một ít trợ cấp hằng ngày."
“Trợ cấp?”
Tưởng Nguyệt có chút động tâm, mà ngại hỏi nhiều, chỉ tắc lưỡi vài cái, chuyển ánh mắt sang Tư Ninh Ninh.
Cô trước tiên nên xem ý tứ của Tư Ninh Ninh.
Nếu đãi ngộ tốt, Tưởng Nguyệt không quan tâm có làm việc vất vả hay không, có thời gian nghỉ ngơi hay không, nhưng cô luôn cảm thấy suy nghĩ của mình không thấu đáo bằng Tư Ninh Ninh, để tránh tự đào hố chôn mình như lời nói hấp tấp lúc trước, cô cứ nghe theo Tư Ninh Ninh là được, Tư Ninh Ninh làm thế nào thì cô cứ làm thế ấy là được.
Tưởng Nguyệt nắm lấy tay áo của Tư Ninh Ninh, và Tư Ninh Ninh cũng hiểu ý của Tưởng Nguyệt.
Sau khi cân nhắc một lúc, cô bình tĩnh nói: "Đội trưởng, chúng ta có thể phối hợp với điều động của đội sản xuất, nếu mà sự tình định rồi thì hai cháu sẽ dốc toàn lực trông chừng và dạy học. Nhưng là rất nhiều sự tình chưa rõ ràng, giả thiết thành tích của bọn nhỏ không có đạt được như mong muốn, đội sản xuất, đại đội cả công xã bên kia có trách cứ hay không?"
“Tiếp theo là.”
Tư Ninh Ninh dừng một chút, nhẹ nhấp môi cánh đề cập một ít việc:
"Sách giáo khoa và văn phòng phẩm của bọn trẻ đang dùng vốn là do cháu tự bỏ tiền túi ra mua và phân phát. Cháu không tính là giàu có đến cỡ nào, bọn trẻ thiếu thì cháu có thể coi chừng cứu tế phần nào, nếu nhiều học sinh hơn, như vậy việc này cá nhân một mình cháu không có cách nào trợ cấp tiếp, vấn đề này yêu cầu giải quyết, chính là do ai đến giải quyết?"
Ở thời đại không thể bảo đảm no bụng, cả bệnh tật trong người còn chưa thể bỏ tiền ra để chạy chữa, đối với người bình thường mà nói, lương thực tinh thần không có quan trọng mấy.
Rồi thử tưởng tượng xem, trong hoàn cảnh như vậy, có bao nhiêu gia đình sẵn sàng thắt lưng buộc bụng, lặc lưng quần chi ra khoảng tiền này?
Câu hỏi của Tư Ninh Ninh như đinh đóng cột, và cùng lúc đó, Triệu Hoành Binh mới ý thức được điểm này.
Triệu Hoành Binh trước đây chỉ quan tâm đến những thay đổi của bọn trẻ, còn về bút chì và vở, giờ hắn mới ý thức được toàn bộ là Tư Ninh Ninh ra tiền mua.
trong khoảng thời gian ngắn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có cảm kích, có hổ thẹn, hổ thẹn càng nhiều.
Triệu Hoành Binh lau mặt, bảo đảm:
"Này không thể, chuyện này chú sẽ báo cáo với đại đội trưởng, khẳng định là gia đình của trẻ con đi học nghĩ cách giải quyết, khẳng định không thể khiến các cháu phí tâm phí lực làm việc, không được mấy cái công điểm không nói còn phải tiêu tiền."
Cha mẹ đều trông cậy con cái có một tương lai tốt đẹp hơn, trở nên nổi bậc, thành công mà vắt chày ra nước làm sao mà được?