Editor: Hye Jin
Điều kiện học tập đã khó khăn lắm rồi, thân là người lớn, thân là cha mẹ sao có thể trông cậy vào người khác?
Điều đó có thể không?
Nếu thật như vậy thì đừng gửi con cái đến.
Tư Ninh Ninh gật đầu, "Nếu đã như vậy, cháu không có ý kiến gì."
Tưởng Nguyệt nghe vậy vội vàng gật đầu đồng ý: “Đội trưởng, cháu cũng không có ý kiến gì.”
Triệu Hoành Binh trong lòng rơi xuống tảng đá lớn, đồng thời hít sâu một hơi, gật đầu đứng dậy nói: "Vậy hôm nay trước như vậy, chú trở về nói với đại đội trưởng, nhìn xem bước tiếp theo an bài thế nào, đến lúc đó truyền tin tức lại cho hai cháu."
“Được, đội trưởng.”
Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt đứng dậy tiễn đội trưởng, thấy Triệu Hoành Binh không cầm lấy túi lương thực trên bàn đã vội vàng chạy đi, Tư Ninh Ninh vội vàng cầm túi đi theo mấy bước: "Đội trưởng, đội trưởng! Chú để quên đồ."
Triệu Hoành Binh xoay người nhìn thấy túi lương Tư Ninh Ninh đưa sang.
Hắn ngẩn ra, ngơ ngác cầm lấy mấy túi lương nhỏ, nặng trĩu, lòng càng nặng trĩu, đưa mắt nhìn đôi mắt trong veo của Tư Ninh Ninh.
Triệu Hoành Binh đứng đó một lúc, rồi đột nhiên thở dài một hơi: “Những đứa nhỏ có thể gặp được giáo viên như cháu, là phúc của bọn họ."
Tư Ninh Ninh sửng sốt, cô không ngờ Triệu Hoành Binh lại nói như vậy, vừa định trả lời, Triệu Hoành Binh lại cảm khái: "A Lãng có thể gặp được cô gái tốt như vậy, cũng là phúc của hắn."
Tư Ninh Ninh nuốt lời nói đến bên miệng trở về, mím môi.
Triệu Hoành Binh xoay người đi ra ngoài, cô đứng ở cửa nhìn, lần này thay vì gọi Triệu Hoành Binh là "Đội trưởng", quá xa lạ, cô nói một câu: "Chú, đi chậm một chút."
Triệu Hoành Binh xua tay, một mạch đi vòng qua nhà thành niên trí thức.
Không có chỗ nào ký thác, không kỳ vọng, chỉ khi đó chúng ta mới đón nhận niềm vui bất ngờ.
Mà muốn thu hoạch được nhiều thứ hơn, thường thường phần lớn thất vọng càng nhiều.
“Haizz……”
Tư Ninh Ninh khẽ thở dài.
Sức mạnh của cô quá nhỏ, có lẽ có thể thay đổi một số đứa nhỏ, đối với xu hướng chung của thời đại, xu hướng chung của thế giới mà nói, không thay đổi được gì.
Thế giới như biển cả vô tận, cô chỉ là một giọt nước trong biển, một hạt cát trong sa mạc, căn bản không thể công hiến lớn lao gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm thôi.
Tư Ninh Ninh sẽ nỗ lực làm tốt, làm càng tốt hơn, song cô không hy vọng Triệu Hoành Binh bọn họ đem toàn bộ hy vọng ký thác trên người cô và Tưởng Nguyệt.
Tư Ninh Ninh còn đang ngây người thì Tưởng Nguyệt đột nhiên chọc vào em cô.
Tưởng Nguyệt đứng bên cạnh hỏi: "Những cuốn sách kia đều là cậu mua? Tớ còn tưởng là đội trợ cấp tiền, nhiều như vậy ... Bao nhiêu tiền lận?"
Tưởng Nguyệt đau lòng tiền, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu.
Tư Ninh Ninh ứng phó cười cười, cái gì cũng không muốn giải thích, cũng không thèm giải thích, nhún vai, nhẹ nhàng nói: "Ai biết được, nói không chừng tớ là Bồ Tát chuyển thế?"
Tưởng Nguyệt “hự” một tiếng, lo lắng nhìn xung quanh, tức giận đẩy Tư Ninh Ninh một cái, “Nói bậy bạ gì đó, lần sau đừng nói như vậy nữa!”
Người khác nghe được điều này là không tốt đâu.
Tư Ninh Ninh bất đắc dĩ cười cười, quay người vào phòng: "Được, trước khi xác định tin tức chính thức, chúng ta nhanh chóng chuẩn bị đi, thu dọn tài liệu soạn bài trước đây dùng hết, lúc nào rảnh thì đọc."
Tưởng Nguyệt đau khổ đi theo về phòng, không bao lâu truyền ra thanh âm lo lắng của Tưởng Nguyệt:
"Xong đời, hai hôm trước tớ thấy đồ nhiều quá, đã cuộn lại hết cho gọn! Không biết có lộn xộn không?"
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Triệu Hoành Binh nhanh chóng mang về tin tức rằng đại đội đã quyết định mở rộng lớp học chữ, đại đội chịu trách nhiệm về các chi phí cần thiết như cửa và cửa sổ, còn nhân công là từ các đội sản xuất khác ra.
Trong thời gian thi công, các lớp học chữ của đội sản xuất ba vẫn đi học như bình thường.
Đồng thời, trong khoảng thời gian này có chứng thực một số đồ vật, tỷ như đồ dùng học tập linh tinh, công xã sẽ cấp một phần kinh phí, phần còn lại phụ huynh học sinh sẽ phụ trách.
Ngoài việc mang đến những tin tức này, Triệu Hoành Binh còn mang theo 2 đồng tiền dùng để đền bù khoảng trợ cấp Tư Ninh Ninh cấp bọn trẻ mua bút mua vở.
Một phần nữa là phần thưởng dành cho Tư Ninh Ninh, phần thưởng cho Tư Ninh Ninh không ngại ngàn dặm từ Bắc Kinh mang theo sách để bọn nhỏ mở rộng kiến thức.
Chuyện này Triệu Hoành Binh áp dụng theo phép công mà xử lý, Tư Ninh Ninh không từ chối, thu 2 đồng tiền, tính toán lúc sau trong lúc giảng dạy hoặc là hoạt động ngoại khóa gì đó tiêu vào.
Tăng niềm vui, khiến bọn trẻ yêu thích đến trường, thích đi học, giảm bớt tâm lý kháng cự, thường thường như vậy ở phương diện tiếp thu tri thức sẽ càng nỗ lực.
Tất cả mọi người đang cố gắng hết sức để hướng tới cùng một mục tiêu. Cuộc sống có lẽ bình thường buồn tẻ mà có ý nghĩa.
Dự án mở rộng lớp xóa mù chữ bắt đầu từ đầu tháng 5 và hoàn thành vào giữa tháng 5.
Ngoài ra còn có một "ký túc xá" được xây dựng ở phía sau, địa điểm này nằm ở một bên của lớp xóa mù chữ, Triệu Hoành Binh đã dẫn người đến chặt toàn bộ cây cối ở khu vực đó, đào rễ cây và cọc gỗ. Làm ra thành phẩm kỳ thực là hai gian phòng gạch phổ thông, không gian khá rộng lớn, giường đệm thì dùng gạch dựng lên, mùa hè mát mẻ, mùa đông lót chăn bông bên dưới cũng không lạnh thấu tim.
Điều quan trọng nhất là vì tất cả trẻ em đều ở độ tuổi choai choai như vậy càng tiết kiệm không gian, có thể ở được nhiều người.
Một cái lán đơn giản cùng một cái bếp lò được dựng ở một góc bên ngoài ký túc xá, ngoại trừ chiếc nồi chưa được lắp đặt, một số vại lớn để đựng nước đã được chuẩn bị tốt.
Bởi vì lớp học chữ cách chỗ thanh niên trí thức không xa, ký túc xá thực tế gần chỗ thanh niên trí thức hơn, như vậy nước uống có thể lấy từ giếng chỗ nhà thanh niên trí thức.
Bọn nhỏ đi học thuận tiện, bên người có nhiều dân cư có thể hỗ trợ coi chừng chút.
Đương nhiên, đây chỉ là hỗ trợ, còn chịu trách nhiệm coi chừng bọn nhỏ, Triệu Hoành Binh đã âm thầm quan sát và cân nhắc, suy nghĩ xem nên sắp xếp như thế nào.
Theo thống kê, có tổng cộng 23 đứa trẻ được gửi đến đội sản xuất ba đi học, có 6 nữ 17 nam, tuổi từ 7-12 tuổi.
Triệu Hoành Binh cân nhắc một lúc, trước khi những đứa trẻ này được đưa đến, đã thông tin cho toàn bộ xã viên, an bài hết thảy, tỷ như đội bảo an một ngày tuần tra bao nhiêu ngày, lần cuối cùng là mấy giờ.
Tỷ như tìm thanh niên trí thức, Từ Thục Hoa đảm nhiệm nấu cơm cho bọn nhỏ, còn một mặc khác an bài Tống Thư Hãn cùng Lý Lăng Nguyên luân phiên đi sang lớp xóa mù chữ trực ban.
Thật ra nói trắng ra là đem chăn gối ngủ cùng bọn nhỏ trên giường lớn vào ban đêm, canh chừng chặt chẽ để đảm bảo an toàn, tránh cho đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ, đánh nhau linh tinh.
Trong phòng của các cô gái, an bài hai cô gái trẻ trong đội, đó là hai người học kỹ thuật nuôi nấm từ Tư Ninh Ninh Kim Chi cùng Hoa Quế.
Con gái ít, hơn nữa tuổi tác đến phần lớn là trẻ con, hai cô gái đến không chỉ nhìn chằm chằm mà kỳ thật cũng phụ trách chiếu cố.