Editor: Hye Jin
Xây dựng và thông gió cho đến khi bọn trẻ chân chính nhập học thời gian đã đến đầu tháng 6, lúc đó ngôi nhà của Hoắc gia cũng đã đi đến bước cuối cùng là đóng xà nhà và lợp ngói.
Nhà mới xây dựng lên, khang trang bề thế, các chú thím, chị dâu trẻ trong đội đến xem, không ai không khen vài câu, ánh mắt ghen tị chịu không nổi.
Hoắc Lãng vốn là muốn Tư Ninh Ninh đi qua nhìn xem, chứng kiến một chút nhưng thời gian trùng lặp với lớp học xóa mùa chữ bên kia, Tư Ninh Ninh không có thời gian đến xem được.
Vợ chồng nhà họ Triệu cũng có vẻ khá hơn rất nhiều, một người ở lớp học xóa mù chữ, bồi bên người Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt, phụ tá hỗ trợ người nhà của các em học sinh, các việc cần làm, các thông tin cần thiết hỏi rõ ràng xong thì lấy con dấu của đội sản xuất, chờ Tư Ninh Ninh viết biên lai, sau đó đóng dấu xuống.
Người còn lại đến chỗ Hoắc Lãng làm việc.
Mặc dù ngôi nhà đã được xây dựng nhưng bên trong trống rỗng không có gia cụ, trên mặt đất gạch đỏ vỡ, linh tinh vụn vặt có không ít.
Hoắc Lãng gom gạch và ngói vỡ lại với nhau, rồi dùng xẻng xúc tất cả sang một bên cửa chất thành đống.
Những thứ này hắn không định vứt đi, sau hai ngày hắn sẽ thu dọn sân, sau đó sẽ đem toàn bộ đá vụn cùng gạch vỡ lát thành một con đường đi trong sân.
Về sau trời mưa để tránh làm bẩn giày của Tư Ninh Ninh hoặc là mặt ướt ẩm ướt, trơn trượt làm cô gái nhỏ té ngã.
Hoắc Lãng đang dọn dẹp những thứ linh tinh, Trần Liên Mễ thì chịu trách nhiệm quét sạch bụi ở mọi ngóc ngách trong nhà cả những cục vôi khô trên sân.
Xung quanh không có ai khác, Trần Liên Mễ vừa dọn dẹp vừa lải nhải bên tai Hoắc Lãng:
“Lúc trước giới thiệu người cho cháu, cháu nói không cần. Vất vả lắm có người vừa ý, kêu cháu nắm chặt chút, cháu bảo chỗ ở chưa thỏa đáng chưa thích hợp mở miệng."
"Hiện tại tốt rồi, nhà ở đã xây xong. Vậy chuyện của cháu với Tư thanh niên trí thức, khi nào làm?"
Gân khuỷu tay Hoắc Lãng nổi lên, hắn nắm chặt cái xẻng, thọc tay vào đống đá vụn, rồi lấy cái xẻng lớn xúc vào trong sọt, cười đắc ý: "Chuyện này không vội, chờ cháu dọn dẹp xong, mua mấy đại kiện đặt ở trong phòng."
Nói xong, hắn tự cười với mình: "Muốn làm gấp như vậy chờ cưới được Ninh Ninh lại đây, cả chỗ ngủ cũng không có."
Trần Liên Mễ thở dài, những gì Hoắc Lãng nói đúng là có chút đạo lý.
Cô không thể phản bác, bất đắc dĩ dậm chân nói: "Còn nói gì mà không vội, cháu không vội, chú của cháu lo lắng muốn chết!"
Hoắc Lãng nở nụ cười ôn nhu, ngẩng đầu nhìn Trần Liên Mễ, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc: "Chú thì gấp cái gì đâu. Gấp thì gấp Bảo Khang, chuyện của cháu đã là ván đóng thuyền, sớm hay muộn thôi."
Trần Liên Mễ không nghĩ như vậy, có thể thấy thần sắc Hoắc Lãng không cao ngạo, không nóng nảy, vô cùng đạm nhiên, trong lòng cô gấp đến hoảng.
Cái đứa nhỏ này già đầu rồi, cô gái thiệt là tốt còn xinh đẹp ở trước mắt không đem chuyện này làm cho gọn gàng cho xong đi, còn ở đây cọ tới cọ lui?
Chẳng phải đợi con cái ra đời, con cái người ta đã đi ra cửa mua nước tương được rồi à?
Trần Liên Mễ dịu giọng lại, nghiêm túc nói với Hoắc Lãng: “Đừng trách thím không nhắc nhở cháu, Tư thanh niên trí thức là cô gái tốt, mọi người trong đội đều rõ ràng như ban ngày, hơn nữa chú của cháu chữ còn không đọc được mấy cái mà ông ấy lúc này cứ ngồi xổm chỗ lớp xóa mù chữ làm cái gì?"
Người trong đội không dám tranh với Hoắc Lãng, chứ còn người bên ngoài thì không giống.
Hoắc Lãng mơ hồ hiểu ra điều gì đó, động tác chậm lại, cụp mày xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Liên Mễ.
Trần Liên Mễ biết rằng hắn đã nghe lời mình rồi, mà nghe vào lòng thôi còn chưa đủ, còn phải làm hắn sốt ruột, lo lắng vợ bị cướp đi, nhanh chóng giải quyết việc này đi mới được.
Vì vậy, Trần Liên Mễ tiếp tục nói thêm:
"Cháu thời gian này bận xây nhà, có khả năng không biết, lúc trước mở rộng thêm lớp xóa mù chữ, tới làm việc là mấy thanh niên trẻ tuổi các đội sản xuất bên cạnh, bọn họ có lẽ điều kiện không bằng cháu, được cái là tuổi trẻ khí thịnh, tinh thần phấn chấn, người ta không sợ va vào tường chịu khổ."
"Tư thanh niên trí thức xinh đẹp, có học thức, có văn hóa lại thân thiện với người khác. Mấy tên thanh niên đó đang cứ nhìn chằm chằm đâu."
Trần Liên Mễ đang nói sự thật.
Rốt cuộc lại sắp đến một năm làm ruộng bận rộn, đội sản xuất nào mà dưới đất không phải một đống việc?
Cho dù đưa con cái đến đây đi học, mấy vị đội trưởng đi là đủ rồi.
Nếu sợ trên đường xảy ra chuyện thì chọn mấy cái lao động tráng niên che chở lại đây là đủ rồi, mà nhìn xem hôm nay đến là những người nào?
Một đám, nói là ba cô sáu bà, một đống tuổi người nào người nấy là trưởng bối của Tư Ninh Ninh cũng không quá.
Đến đây là làm cái gì? Trần Liên Mễ tìm đối tượng cho Hoắc Lãng bao nhiêu năm, trong lòng không rõ ràng sao?
Còn có thể làm gì khác?
Đưa con đến đi học là ngụy trang thôi, lại đây xem vợ cho con trai, xem cháu dâu cho cháu trai.
Lời nói đã nói hết rồi, nếu Hoắc Lãng chưa chịu thông suốt nữa thì … thì Trần Liên Mễ tức đến nội thương luôn ấy chứ, may mà Hoắc Lãng không làm cô thất vọng, cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếc chậc lưỡi chua chua.
Hoắc Lãng thả xẻng xuống đống gạch vụn, chân dài từng bước từng bước đi ra bên ngoài.
Trần Liên Mễ mừng rỡ và rất hài lòng, nghĩ hôm nay không ít nam thanh niên đến, cô vội ném cây chổi trong tay đuổi ra ngoài, dặn dò:
"Cháu văn nhã chút! Làm bọn họ nhìn ra Tư thanh niên trí thức là vợ cháu là đủ rồi, đừng có đánh người a!"
Trần Liên Mễ liên tục dặn dò câu nói “Không được đánh người” tận ba bốn lần.
Hoắc Lãng thân hình cao to vạm vỡ, từng là quân nhân, hắn mà tức giận chỉ cần đánh một quyền, không phải đập vỡ đầu người ta sao?
Không được, cái đó không thể được.
Nghĩ đến đó, Trần Liên Mễ trong lòng không yên, qua loa dọn dẹp rồi thả đồ vật xuống, đóng cửa nhà Hoắc gia đi theo vào trong đội.
Bên kia, Tư Ninh Ninh đang vùi đầu trước bàn viết giữa tiếng nói chuyện ồn ào, đột nhiên trước mặt truyền đến một tiếng “lạch cạch”, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào đầu bút hơi nhích lên, nhìn thấy một bàn tay thô ráp chống ở trên mặt bàn.
Nhìn lại đầu bút, Tư Ninh Ninh ngay ngắn viết ngày nhập học và tên của đứa trẻ, cùng với địa điểm của lớp học xóa mù chữ, địa chỉ nhà của học sinh, vì tránh phát sinh tranh cãi về sau, Tư Ninh Ninh viết mọi thứ vô cùng rõ ràng.
"Vị đồng chí này, thỉnh chờ một chút, biên lai sắp viết xong rồi, chốc lát cầm cái này tìm Triệu đội trưởng đóng dấu."
Cô nói chuyện đầu không hề ngẩng đầu lên, nói xong đối phương không đáp lại cũng không cảm thấy kỳ quái, thẳng cho đến khi viết xong tất cả thông tin, cô ngẩng đầu nhìn lên đưa biên lai ra, thấy người đến mới sửng sốt.
“Sao anh lại tới đây?”
"Thím nói đến không ít người, thực náo nhiệt, anh liền đến đây nhìn xem."
Tư Ninh Ninh nở một nụ cười rạng rỡ, khóe mắt thoáng nhìn thấy phía sau có mấy người trẻ tuổi đang xếp hàng, cô kéo cánh tay Hoắc Lãng, kéo Hoắc Lãng đứng bên cạnh, tiếp tục lặp lại những công việc vừa rồi.
Điểm khác biệt duy nhất đó là, cô ngẫu nhiên sẽ cười cười nghiêng đầu nói chuyện với Hoắc Lãng vài câu:
"Nhà bên kia đã dọn dẹp xong rồi?"
"Ừ, lại dọn dẹp thêm một chút là xong việc."