Editor: Hye Jin
Đưa trẻ con lại đây không được bao nhiêu mà người nhà đi cùng lại nhiều, Tư Ninh Ninh không ngờ sẽ như vậy, chỉ nghĩ là đám thanh niên này lại đây giúp em út trong nhà xử lý vấn đề nhập học, cô cứ như bình thường hỏi tên tuổi, tin tức gia đình rồi lưu loát viết lên tờ giấy.
Hoắc Lãng đứng bên cạnh cô, một bên là vẻ mặt bình tĩnh, thanh âm ấm áp trả lời, một bên là đôi mắt hoa đào thâm thúy mang theo vẻ lạnh lùng, mặt mày không vui cảnh cáo nhìn những chàng trai đang trong sáng ngoài tối đánh giá Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh ưu tú, Hoắc Lãng không ngại em ấy thể hiện ưu tú của mình, cũng không ngại người khác hâm mộ em ấy, thích em ấy, điều này không có nghĩa là hắn không ngại người khác trắng trợn táo bạo mà mơ ước đến cô gái của hắn.
Ánh mắt của Hoắc Lãng đặc biệt sắc bén, ban đầu các chàng trai trẻ cảm thấy khó hiểu, mà sau khi nghe cuộc trò chuyện của Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng, cũng như các động tác tương tác tự nhiên và thân mật của họ, mấy thanh niên đã hiểu ra.
Cô gái hay cười, đĩnh đạc xinh đẹp trước mặt đã có đối tượng.
Đối tượng của người ta đang đứng bên người cô ấy, đang dùng cái ánh mắt kia nhìn bọn họ ...
Cũng trong nháy mắt đó, thất vọng cùng thổ thẹn trong lòng, trừ bỏ thanh niên Tư Ninh Ninh đang tiếp đón và hỏi han, tất cả mọi người lần lượt lùi lại, anh đẩy tôi tôi đẩy anh lui đi ra ngoài, không bao lâu lần thứ hai vào xếp hàng viết biên lai thành các chị dâu trung niên.
Tư Ninh Ninh bận rộn, Hoắc Lãng ở một bên an tĩnh, Tư Ninh Ninh thỉnh thoảng hỏi một câu, Hoắc Lãng sẽ thành thật trả lời một câu, ước chừng một giờ sau, mọi người nhận được biên lai rồi, không ai vào trong tìm Tư Ninh Ninh nữa, đều ở bên ngoài cùng Triệu Hoành Binh trò chuyện, hai người mới chính thức nói chuyện vui vẻ.
"Buổi sáng mới truyền đến tin tức lợp ngói, nhanh như vậy xong rồi? Anh đừng gạt em."
Tư Ninh Ninh vừa thu dọn trên bàn vừa cười cười trêu Hoắc Lãng.
Vừa rồi những nam đồng chí kia nói chuyện với cô để viết biên lai, Hoắc Lãng biểu tình như Diêm Vương sống, cô đều nhìn thấy ở trong mắt.
Vốn tưởng rằng ngoài việc nghiêm túc với công việc, đối xử ấm áp với cô, không ngờ anh ấy cũng có một mặt bất cận nhân tình như vậy.
Tư Ninh Ninh cười cười, Hoắc Lãng còn chưa kịp lên tiếng đã chớp chớp mắt, tinh nghịch hỏi: “Anh ghen sao?”
Hoắc Lãng trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ quỷ linh tinh quái biết rõ còn cố hỏi, ngoài miệng thở dài một tiếng, cong ngón trỏ điểm điểm lên chóp mũi Tư Ninh Ninh, nói: “Là ghen, vậy thì thế nào?"
"Hả?"
Tư Ninh Ninh ngơ ra, Hoắc Lãng lại cười nói: “Chỉ có anh may mắn được ngắm hoa nở, thế là đủ rồi.”
Câu này rất mập mờ mang nhiều tầng ý nghĩa, Tư Ninh Ninh phản ứng một lúc mới mắng “không đứng đắn."
Hoắc Lãng vui vẻ cười toe toét, luồn bàn tay to của mình vào bím tóc của Tư Ninh Ninh nghịch nghịch: "Bận xong chưa? Buổi sáng còn chưa ăn sáng, buổi trưa sang chỗ anh ăn cơm? Anh nấu cơm."
Tư Ninh Ninh trêu: "Anh sao? Anh được không?"
“Tại sao không?” Hoắc Lãng phản bác, bình tĩnh đối thoại:
"Muốn ăn cái gì? Nếu anh không biết làm thì em chỉ anh, anh đến làm."
Tư Ninh Ninh thu dọn bàn làm việc, thước cùng giấy bỏ vào ngăn kéo, bút máy bỏ vào balo bên cạnh, đứng lên sát vai đi ra ngoài cùng Hoắc Lãng, hất cằm đắc ý: "Lời này của anh, em nhớ kỹ."
Khoảng thời gian này trời nắng nóng, thịt heo không thể bảo quản được, hơn nữa mấy ngày nay Hoắc Lãng bận rộn xây nhà, trong nhà thịt heo tươi là không có, nhưng mà còn thịt khô làm đợt ăn tết.
Hoắc Lãng cắt một miếng mỡ và thịt ba chỉ mỏng cỡ lòng bàn tay rồi ngâm vào nước, lâu lâu chà cho sạch lớp tro bám trên mặt, sau đó ngâm cho bớt muối bám trên mặt.
Sau khi Hoắc Lãng và Tư Ninh Ninh ở bên nhau, cả nhà rất ít ăn những loại lương thực phụ khác ngoại trừ khoai lang, chủ yếu ăn mì và cơm. Ngâm thịt khô xong quay sang vo gạo, nấu cơm rồi lại đi ra sân sau hái lá tỏi.
Thời đại này rau lá rất ít rau trái mùa, thứ nhất không có điều kiện gieo trồng, thứ hai là không có thời gian, nông dân cơ sở lựa chọn trồng một số loại rau xanh theo mùa.
Bây giờ đang là tháng sáu, không phải mùa trồng tỏi, nhưng không tránh được Tư Ninh Ninh ý tưởng nhiều, đến Trần gia bên này nấu cơm, nhìn thấy mấy cái ống trúc còn dùng tốt để trong góc, em ấy đựng nửa ống nước, rồi tùy ý nhét mất nhánh nhỏ tỏi vào, bảo đảm tỏi không rơi xuống dưới ở trên làm thêm một cái giá đỡ.
Khi đó nhìn thấy ý định của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng còn nói đùa là ý tưởng của Tư Ninh Ninh là viển vông, mùa này không thể trồng tỏi được.
Tư Ninh Ninh còn dỗi hắn mấy câu, nhấn mạnh rằng đây là phương pháp trồng thủy canh.
Hoắc Lãng đã hiểu đại khái về nguyên lý, mơ hồ có thể hiểu thông mà tâm lý vẫn là cảm thấy khó có khả năng.
Cuối cùng, sự thật là gì đây?
Hoắc Lãng từ trong ống trúc trên bậc thềm sân sau rút ra một đám lá tỏi xanh tươi, nhặt bỏ những lá úa vàng, rồi ra giếng rửa sạch, rửa xong mang lá tỏi đi vào trong phòng, thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ hỏi Tư Ninh Ninh:
"Tỏi này mọc thật tốt, buổi trưa anh làm món tỏi xào thịt khô, ai nha, anh quên hái hẹ rồi, em thích ăn hẹ hấp với trứng gà. Anh quên hái rồi, ăn đỡ trứng hấp thôi được không?"
"Được nha, em ăn gì cũng được, anh đừng nói em kiểu kén ăn như vậy, được không?"
"Hừ hừ... được, được."
Buổi trưa ăn cơm xong, Hoắc Lãng rửa chén xong, thừa dịp Sớm Mầm cùng Hòa Cốc ngủ trưa, hắn mang Tư Ninh Ninh sang nhà mới xem, dựa theo kế hoạch trước đó, hắn dò hỏi ý kiến của Tư Ninh Ninh.
"Cửa ra vào cửa sổ đều đã lắp đặt, dọn đồ đến là có thể ở, em có ý tưởng gì khác sao? Tỷ như giường đặt ở chỗ nào, ngăn tủ đặt ở chỗ nào?"
“Theo lời anh nói là được rồi." Tư Ninh Ninh lắc đầu, nhìn xung quanh, lại nhìn Hoắc Lãng: “Nhà này xây xong rồi không cần chờ em… anh dọn đến đây ở đi, bên này sáng sủa rộng rãi, phòng cũng khô ráo, sớm một chút đưa Sớm Mầm cùng Hòa Cốc sang, hai đứa nhỏ có thể ở thoải mái hơn một chút."
“Được.” Hoắc Lãng gật đầu, thở nặng nề một hơi, nắm tay Tư Ninh Ninh bước lên cầu thang gỗ dẫn lên gác mái, ngập ngừng nói:
"Còn chuyện hai chúng ta thì sao?"
Một bên nói, sợ Tư Ninh Ninh hiểu lầm mình đang giục em ấy nên vội vàng giải thích:
"Anh không giục em, cũng không phải sốt ruột, chỉ là, chỉ là."
Hoắc Lãng xoay người, có chút oán hận nhìn Tư Ninh Ninh: "Khả năng tuyết rơi ở phương Nam ít hơn phương Bắc, năm trước đã không có tuyết rơi rồi, bây giờ nhà anh đã xây xong, nếu là năm nay lại không có tuyết thì làm sao bây giờ?"