Editor: Hye Jin
Ngoài miệng nói không vội, kỳ thật trong lòng sốt ruột chết đi được.
Tư Ninh Ninh cũng đi chậm lại, cô đi sau Hoắc Lãng hai bước, Hoắc Lãng quay đầu nhìn cô, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng.
Cầu thang không quá rộng rãi, hơn nữa nơi này lại gần chỗ rẽ cửa sổ, vầng sáng mặt trời từ sau nhà xuyên qua cửa sổ chiếu vào, một tia sáng chói chiếu vào trên mặt Tư Ninh Ninh, làm cho hai gò má của cô đỏ bừng, nước da càng thêm trắng nõn nà, mặt mày càng thêm tươi sáng.
Cô cong cong cảnh môi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng hỏi:
"Anh có ý tưởng gì sao?"
"Suy nghĩ của anh là đợi đến cuối năm lâu lắm, hơn nữa chờ tuyết rơi không quá bảo hiểm, không công bằng."
Tư Ninh Ninh hai mắt lấp lánh, cười hỏi: "Anh cảm thấy thế nào là công bằng?"
Hoắc Lãng không chút do dự, nắm chặt tay Tư Ninh Ninh, dắt tay Tư Ninh Ninh tiếp tục đi lên, thực mau cấp ra câu trả lời:
"Chờ tuyết lâu quá, đợi mưa được không! Cho dù Nam Bắc chênh lệch cao cỡ nào thì hàng năm vẫn sẽ có mưa."
Nói xong, hắn quay đầu lại hỏi ý kiến Tư Ninh Ninh, "Nếu như em cảm thấy được, vậy lần sau trời mưa, anh tuyệt đối chung thủy với em."
Hoắc Lãng vẻ mặt nghiêm nghị cùng giọng điệu chân thành nghiêm túc, lời lẽ ý nghĩa là bảo đảm cả đời.
Tư Ninh Ninh cảm thấy mình không có lý do gì để từ chối.
Cho nên cô nhẹ nhàng móc lòng bàn tay Hoắc Lãng, nhỏ giọng nói: “Em nhớ kỹ lời anh nói, lời nói như bát nước hắt ra ngoài, nhưng lời anh nói với em em đều nhớ rõ, giả sử có một ngày anh vi phạm lời hứa, em sẽ không tha thứ cho anh."
Không khí trên gác rộn ràng, trái tim hai người đập thình thịch, mặt đất chiếu rọi xuyên qua rừng tre, ánh sáng loang lổ phản chiếu xuống đất, hai bóng người từ từ đến gần sát nhau.
Khoảnh khắc trước khi hơi thở đan xen vào nhau, Hoắc Lãng trầm giọng hứa hẹn: "Vĩnh viễn sẽ không."
Hoắc Lãng ôm lấy Tư Ninh Ninh, hơi thở giao hòa, cánh môi quyện vào nhau, trong lòng lặng lẽ đặt vị trí cô gái trước mặt ngang bằng với Hồng Kỳ đỏ rực.
Trong lòng hạ quyết định, quãng đời con lại giống như bảo vệ lá cờ đỏ, bảo vệ cô gái hắn yêu.
Mùa hè ít mưa, nhưng một khi trời mưa, luôn không hề có dấu hiệu báo trước.
Để đảm bảo mọi thứ hoàn mỹ, bảo đảm Tư Ninh Ninh vào cửa mọi thứ sẽ đầy đủ hết, trong khi chỗ lớp xóa mù chữ lớp mới cùng lớp cũ chương trình học từ từ đi vào quỹ đạo, Hoắc Lãng cũng đang làm việc chăm chỉ.
Lúc trước gỗ đổi từ công điểm đều là gỗ mới, ít nhất phải sang năm sau mới có thể khởi công xây dựng, Hoắc Lãng nóng lòng chịu không được, bèn lấy gỗ mới đổi cho các xã viên trong đội sản xuất có sẵn gỗ, đội sản xuất không có thì đi đại đội đổi, đại đội không đủ thì đi đội sản xuất khác đổi.
Một khúc gỗ đụng đến là 30-40 cân, có đầu gỗ 50-60 cân, Hoắc Lãng một mình vác khúc gỗ đi cả quãng đường xa.
Hắn vui vẻ nên trên vai mài ra bọt nước cũng không cảm thấy có cái gì, hắn không nói với Tư Ninh Ninh là được.
Bất quá phải nói trở về, bởi vì lớp dạy chữ tăng thêm, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt mỗi ngày đều kín lớp, một người dạy ngữ văn người kia dạy toán, hai người thương lượng phân công lao động, buổi sáng mang lớp cũ, biều chiều đảo ngược lại, đúng với câu bận như con quay.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, hai người đã gầy đi rất nhiều.
Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đều bận rộn, khoảng thời gian này cũng không để ý tới đối phương, vẫn là Hòa Cốc về nhà than phiền không vui, Hoắc Lãng mới biết chuyện này.
Tưởng Nguyệt vốn gầy, cộng thêm Hoắc Lãng trước nay chưa từng để ý quá nhiều, cho nên lúc đi đến lớp xóa mù chữ, Hoắc Lãng từ người cô ấy không nhìn ra được gì.
Còn Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng vẫn luôn để ý, chỉ cần liếc mắt một cái, không phải là gầy nhỏ tí tẹo.
Cô gái ấy dáng người vốn đã mảnh mai nhẹ nhàng, lại thêm vào cuối năm ngoái, Tư Ninh Ninh bị bệnh, Hoắc Lãng vẫn luôn cảm thấy em ấy quá gầy cho nên dưỡng bao lâu mới béo lên một ít, khỏe mạnh lên một chút.
Nỗ lực hơn nửa năm, ăn ngon uống tốt tẩm bổ, thật vất vả dưỡng người gương mặt có chút khí sắt, cái cằm mượt mà đầy đặn hơn chút, giờ thì công dã tràng, mới có nửa tháng mà gầy như cây đinh.
"Cái gì mà gầy như cây đinh?"
Sau giờ học, bọn trẻ chạy chơi trong sân chơi nhỏ, Tư Ninh Ninh và Hoắc Lãng đứng dưới bóng cây nói chuyện.
Tư Ninh Ninh đưa tay sờ sờ mặt mình, mặc dù cô cũng thích gương mặt bầu bĩnh tròn trịa, cơ mà cái này vô pháp ngăn cản cô trừng mắt dỗi Hoắc Lãng vài cái:
“Cái này kêu là mặt trái xoan được không?”
Hoắc Lãng lần đầu tiên không nghe theo Tư Ninh Ninh, mà là hướng về phía bọn nhỏ đang chơi đùa chạy nhảy trên sân, hất hàm, hỏi:
"Mấy đứa trẻ lúc mới tới đây thoạt nhìn không được tốt lắm, bây giờ xem ra sắc mặt đã khá hơn rất nhiều. Ngược lại, khí sắc của em không được như xưa? Là học sinh khó quản hay là không dễ mang nhiều lớp hay là không chịu ăn cơm."
Tư Ninh Ninh lắc đầu, cảm thấy bất đắc dĩ.
Dạy hai lớp quả thực có chút phiền phức, hơn nữa những đứa trẻ này cũng không lớn lắm, còn nhỏ như vậy đã rời nhà, Tư Ninh Ninh luôn có rất nhiều điều phải cân nhắc, suy xét chẳng hạn như chúng có nhớ nhà không?
Có đánh nhau hay không?
Chơi đùa với nhau có té ngã đụng vào hay không?
Tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào những đứa trẻ này một cách không khống chế được, chính bản thân mình thế nào cô không để ý quá nhiều.
Những thứ này là không cần thiết.
Sau vài tiếng thở dài nhợt nhạt, Tư Ninh Ninh không trả lời Hoắc Lãng, mà nhếch môi ánh mắt nhu hòa nhìn đám trẻ chạy nhảy trên sân.
Giọng nói dịu dàng mềm mại, thì thầm với Hoắc Lãng một câu không liên quan đến chủ đề:
"Trẻ con tuổi này là vô tư nhất, thời gian vội vã, ánh nắng cũng thật tốt a ... chiếu sáng mọi ngóc ngách, soi sáng khoảnh khắc vô ưu nhất trong cuộc đời của chúng."
Cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Lãng, ánh nắng lốm đốm giữa kẽ lá rơi xuống mặt cô gái nhỏ, càng làm người thêm xinh đẹp dịu dàng: “Đáng giá.”
Không phải người nào tươi đẹp ôn nhu là từ trong bụng mẹ sinh ra đã thế.
Tỷ như Tư Ninh Ninh ở trước mắt đây.
Sự dịu dàng và rạng rỡ của cô là tự bản thân trải qua bao nhiêu bóng ma mà đặt lên nền móng.
Vì bị bỏ rơi khi còn nhỏ, cô trải qua thống khổ áp lực, bất hạnh mà bạn bè đồng trang lứa chưa từng trải qua, không được yêu thương một cách tử tế, không được trải qua niềm vui thơ ấu hạnh phúc, đây là tiếc nuối của cô cũng là khát khao của cô.
Cho nên khi nhìn những đứa nhỏ trạc tuổi cô năm đó, trong đầu luôn có cái suy nghĩ nhất định phải đối đãi thật tốt, phải che chở, phảng phất như vậy mới có thể đền bù thiếu hụt ở trong lòng.
Hoắc Lãng hiểu Tư Ninh Ninh.
Hắn chỉ hơi bị sững người lại trong giây lát, ngay sau đó yết hầu lăn lên lăn xuống, mím môi, cái gì cũng chưa nói, chỉ lưu ý xung quanh, lặng lẽ nắm chặt tay Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh không để bụng, trở tay cùng Hoắc Lãng nắm tay, còn cười cười an ủi Hoắc Lãng: "Không cần lo lắng cho em được không? Những thứ này đối với em đều là chuyện đáng là, là chuyện rất có ý nghĩa."
Dứt lời con lè lưỡi nghịch ngợm cố ý trêu chọc Hoắc Lãng, nói: "Sau này mấy đứa nhỏ này đi ra khỏi vùng núi này, nói không chừng em có thể vang danh khắp thiên hạ! Đến lúc đó, mọi người trên thế giới sẽ biết, ở quốc gia Z một vùng núi hẻo lánh, có một vị giáo viên truyền kỳ là em đây."
Hoắc Lãng từ đáy lòng thở dài, phối hợp cười với Tư Ninh Ninh: "Vì cái gì là em, cũng có khả năng là Tưởng thanh niên trí thức nha."
Không khí trở nên náo nhiệt, Tư Ninh Ninh cố ý vươn cổ, kiêu ngạo như thiên nga: "Vậy thì hai vị giáo viên truyền kỳ, thuận tiện em mang theo cả Tưởng Nguyệt."
Hoắc Lãng lắc đầu bật cười.