Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 468 - Chương 468: Đồng Cảm

Chương 468: Đồng Cảm Chương 468: Đồng Cảm

Editor: Hye Jin

Vừa lúc Tưởng Nguyệt rung ống tre treo dưới mái hiên, bọn nhỏ biết đã đến giờ vào lớp, từng đứa thu lại tâm tư chơi đùa sôi nổi chạy vào phòng học.

Có mấy người đuổi theo nhau suýt chút nữa đụng phải người khác, Tư Ninh Ninh thấy vậy liền cao giọng nhắc nhở: “Hồ Tráng Tráng em chạy chậm một chút, đừng va vào bạn học khác.”

Nói xong, quay đầu lại nhìn Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh cười nói: "Vậy... em đi học trước nha, anh cũng về đi?"

Hoắc Lãng gật đầu, nắm tay Tư Ninh Ninh không vội buông ra, đôi mắt nhìn chằm chằm người con gái hắn yêu thương: "Giữa trưa về nhà anh ăn cơm, anh nấu đồ ăn ngon cho em."

Tư Ninh Ninh gật đầu người mới buông tay ra.

Tư Ninh Ninh chạy ra xa mấy bước, sau đó quay đầu vẫy tay với Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng lắc đầu, biểu thị không vội rời đi, sau đó hếch cằm, ý bảo muốn nhìn Tư Ninh Ninh vào lớp.

Tư Ninh Ninh không nói gì được, bất đắc dĩ thở dài, bĩu môi chạy lon ton vào lớp, không bao lâu, liền nghe thấy trong phòng học truyền đến tiếng trẻ con hô “Chào cô!"

Hoắc Lãng đứng ngoài cửa hồi lâu, chờ bên trong bắt đầu học tập rồi mới cất bước rời đi.

Mà ở nhà thanh niên trí thức, ngoại trừ Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt gầy đi một vòng, cuộc sống của những người khác đều không tính là bình yên.

Ban đầu, mọi người thống nhất rằng nữ thanh niên trí thức sẽ nấu ăn luôn cho nam thanh niên trí thức, mà sau khi Tống Tiểu Vân gả chồng, cậu ấy đã rời khỏi nhà thanh niên trí thức, toàn bộ thanh niên trí thức phía nữ còn lại ba người, Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt bận rộn soạn bài lên lớp, cơm còn không rảnh lo mà ăn chứ càng đừng nói trợ giúp nam thanh niên trí thức nấu cơm.

Dư còn lại Từ Thục Hoa, cũng bởi vì phụ trách nấu ăn cho mấy đứa nhỏ đến học lớp xóa mù chữ từ các đội sản xuất khác, rút không ra thời gian quản nam thanh niên trí thức.

Mấy cái nam thanh niên trí thức luống cuống tay chân cả một đoạn thời gian, ăn khổ không nói còn làm hư bao nhiêu lương, cuối cùng thật không còn biện pháp mới đi thương lượng với Triệu Hoành Binh, bọn họ ra lương đi lớp xóa mù chữ ăn.

Ý tứ chính là khi Từ Thục Hoa nấu cơm tập thể thì nhân tiện giúp bọn họ một phen.

Triệu Hoành Binh và Từ Thục Hoa gật đầu đồng ý, coi như là cứu các nam thanh niên trí thức từ khổ ải nấu cơm ra tới.

Trừ bỏ những cái này ra bởi vì những nữ đồng chí đều bận, con thỏ bên chỗ thanh niên trí thức cũng là mấy đồng chí nam hỗ trợ chăm sóc.

Phía trước quên nói, thỏ sinh sản quá nhanh, mỗi lứa đẻ ít nhất tận 8 con trở lên, đám thỏ kia đã sinh sôi nảy nở vài lần, trong phòng lồng thỏ chồng lên nhau còn cao hơn cả đầu người.

Thỏ nhiều, cho dù có dọn dẹp thế nào đi chăng nữa thì mùi vẫn còn đó, chưa kể mùa hè rất dễ sinh ra mùi khó chịu, nam thanh niên trí thức dọn dẹp quét tước không cẩn thận bằng nữ thanh niên trí thức, cho nên mùi còn lớn hơn nhiều.

Mỗi khi buổi chiều Tư Ninh Ninh đi dạy trở về, buổi tối khi ngủ, gió thổi mùi hương đến làm cả thái dương cô giật giật đau nhói.

Đàn thỏ ngày càng nhiều, mỗi người một công việc nên không có thời gian dọn dẹp, cắt cỏ… Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ người khổ mà đàn thỏ cũng khó mà sống nổi. Nuôi không tốt.

Tư Ninh Ninh đã sớm muốn xử lý, nhưng mãi không rảnh rỗi, vốn đợi cuối tuần nghỉ chờ bọn nhỏ về nhà cô thu dọn một chút, phản ánh với Triệu Hoành Binh xem thỏ xử lý thế nào.

Tuy nhiên, một sự cố ngoài ý muốn đã xảy ra, Mạc Bắc lúc thu dọn chuồng thỏ bị con thỏ cắn tay.

Đừng có nhìn thỏ là động vật gặm nhấm, vết cắn không hề nhẹ, Mạc Bắc bị cắn đứt một mảng thịt ở lòng bàn tay phải, lớp da bị rách, máu phun ra với tốc độ kinh người, không bao lâu trên mặt đất loang lổ vết máu, to như nắm tay trẻ con.

Ban đầu, Mạc Bắc cho rằng mình bị cắn là do thao tác không đúng cách, cũng không có gan nói cho người khác biết, vẫn là buổi chiều tan học Tư Ninh Ninh cho thỏ ăn phát hiện vết máu mới truy hỏi từng người một.

Qua một buổi chiều, máu từ vết thương của Mạc Bắc đã ngừng chảy, khi Tư Ninh Ninh biết được chuyện gì đã xảy ra khi nhìn thấy lòng bàn tay một lỗ máu sẫm.

Ngay lúc này Tư Ninh Ninh cảm thấy thỏ không giữ được nữa.

Chuyện này xưa nay chưa từng xảy ra, nay đột nhiên xuất hiện...

Tất nhiên, có nhiều nguyên nhân có thể khiến thỏ cắn người, chẳng hạn như thao tác không đúng cách khiến thỏ sợ hãi.

Cũng có thể thỏ đực và thỏ cái đang ở trong thời kỳ động dục, thỏ cái lâm vào tình trạng điên cuồng, một chút động tĩnh cũng làm chúng sinh ra phản ứng mãnh liệt.

Đương nhiên cũng có nguyên nhân không đủ đồ ăn, thỏ trong trạng thái đói cũng khiến chúng rơi vào trạng thái điên cuồng, khi bị kinh động đối với người hoặc vật hoặc là đồng loại phát sinh công kích.

Mặc kệ là loại nào tình huống nào, đám thỏ này không thể giữ được nữa.

Là loại gia cầm đã cắn người có khả năng nhiễm bệnh sang người, lần này cắn là Mạc Bắc lần sau khả năng là Tưởng Nguyệt, Từ Thục Hoa hoặc cô, Tống Thư Hãn, Lý Lăng Nguyên.

Tư Ninh Ninh trở về phòng, lấy ra bông i-ốt và cồn, quay lưng về phía cửa phòng, gạt ánh mắt của mọi người lấy từ trong không gian ra một ít thuốc kháng sinh và thuốc chống viêm.

Tùy ý xé hai mảnh giấy vuông bên bàn, Tư Ninh Ninh gói riêng hai loại thuốc, sau đó đi ra khỏi phòng, đặt đồ đạc lên bàn trong phòng chính, cô nhìn Mạc Bắc, vỗ tay lên bàn: "Trong hộp là cồn sát trùng, bình nhỏ là iốt, còn một cái là thuốc hạ sốt, một cái là ..."

Tư Ninh Ninh không xác nhận vào thời điểm này có những thứ như thuốc kháng sinh hay không, lắp bắp chuyển sang cách nói khác.

“À, cũng là thuốc hạ sốt đều là Tết Âm Lịch tớ mang từ Bắc Kinh mang lại đây."

"Cậu biết rửa vết thương không? Không biết thì cậu nhờ ai đó giúp đi, chờ rửa sạch vết thương xong rồi hai viên thuốc uống một viên, hai ngày này ăn cơm xong nhớ uống một viên."

Tư Ninh Ninh vừa nói vừa đi ra ngoài: "Các cậu tự xử lý nhé, tớ tranh thủ đi vào trong đội."

Kể từ mấy tháng trước bị Tư Ninh Ninh từ chối một cách nghiêm túc và kiên quyết, Mạc Bắc không còn chủ động nói lời nào với Tư Ninh Ninh, thậm chí vừa rồi, Mạc Bắc muốn mở miệng nhưng mãi không tìm được cơ hội.

Trước mắt ý thức được động cơ của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc vội đứng dậy, dùng cánh tay không bị thương bắt lấy cánh tay Tư Ninh Ninh:

"Tớ không có việc gì, đừng vì chuyện này tiễn đám thỏ đi ... tớ lần sau sẽ cẩn thận hơn."

Thỏ không tính là gì với Mạc Bắc, song mấy tháng nay, qua những lời của Tư Ninh Ninh, Mạc Bắc đã dần dần học được cách đồng cảm.

Cho nên hắn biết rất rõ là ở chỗ thanh niên trí thức ai cũng có khó khăn, có vất vả.

Ngoại trừ trứng gà thỉnh thoảng có thể ăn thì thịt thỏ là thức ăn mặn duy nhất, là niềm hy vọng duy nhất mọi người trông cậy vào được.

Bình Luận (0)
Comment