Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 469 - Chương 469: Nỗ Lực Hơn Nữa

Chương 469: Nỗ Lực Hơn Nữa Chương 469: Nỗ Lực Hơn Nữa

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh quay đầu lại nhìn thấy biểu tình trong mắt Mạc Bắc, cô im lặng một lúc, suy nghĩ một chút, mơ hồ có thể đoán được tâm tư của Mạc Bắc.

Tư Ninh Ninh có thể cảm nhận rõ ràng, trong khoảng thời gian mấy tháng này, trên người Mạc Bắc xuất hiện khá nhiều biến hóa.

Cậu ấy sẽ cân nhắc và suy xét đến người khác, và sẽ không còn lựa chọn bỏ qua cảm xúc của người khác vì cảm thấy ngượng ngùng, kéo không được mặt mũi nữa.

Cái này đối với cậu ấy mà nói, có lẽ là một lần trưởng thành.

Nhớ lại lúc vừa mới quen biết so sánh với Mạc Bắc trước mặt, Tư Ninh Ninh trong lòng có chút an ủi, suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi thu tay về, nhẹ giọng nói:

"Sẽ không đưa toàn bộ đi, nhưng là sẽ đưa đi một phần."

Nói xong, chuyển ánh mắt ra phía sau Mạc bắc: "Nuôi thỏ là để cải thiện cuộc sống, hiện tại những con thỏ này đã gây ra rất nhiều phiền phức trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, cho nên tớ cảm thấy chuyện này chúng ta nên suy xét."

Tưởng Nguyệt tiến lên một bước, đỡ trán nói: "Không phải đội trưởng đã nói trước chúng ta có thể nuôi sáu con sao? Vậy thì giữ lại sáu con, số còn lại giao cho đội... Nuôi thỏ đúng là kiếm công điểm, không sai, bây giờ mỗi người đều có việc phải làm. Không rút được thời gian nhàn rỗi xử lý."

Huống chi bây giờ vẫn chưa đến lúc bận rộn vụ mùa đâu!

Nếu đến vụ mùa căng càng không có thời gian rỗi, đến lúc đó làm sao bây giờ?

Tưởng Nguyệt dẫn đầu nói: “Dù sao tớ ủng hộ quyết định của Ninh Ninh."

Từ Thục Hoa mềm oặt nằm bên cạnh bàn trong phòng chính, yếu ớt đồng ý: "Tớ cũng ủng hộ... Mỗi ngày nấu cho nhiều người như vậy ăn thật là mệt mỏi. Hôm nay tớ một mình gọt vỏ hai chậu khoai tây lớn, làm xong rồi tay run run giống y như không phải tay mình nữa, đến đũa cũng cầm không nổi."

Lý Lăng Nguyên cùng Tống Thư Hãn không lên tiếng, nhưng từ ánh mắt của họ, Mạc Bắc đã hiểu ý tứ của bọn họ.

Nếu toàn bộ mọi người đều nhất trí thì tất nhiên hắn có thuyết phục nữa là vô ích, hắn gật đầu, ngồi trở lại bàn.

Tư Ninh Ninh vác ba lô trên lưng đi tìm Triệu Hoành Binh, trước mắt công việc lu bù lên, cô còn tưởng khả năng sẽ không gặp được người, không ngờ đến được Triệu gia rồi, Triệu Hoành Binh đang ngồi ở ngưỡng cửa của phòng chính, mặt đen như than nhăn thành một đoàn sửa cái cuốc.

"Chú."

"Này, Tư thanh niên trí thức, cháu đến à?"

Tư Ninh Ninh ở cổng hô lên một tiếng, Triệu Hoành Binh nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô liền vội vàng đứng dậy, một tay cầm cuốc sắt, tay kia cầm cái tay cầm dịch sang một bên, dằng ra chỗ cho Tư Ninh Ninh vào ngồi.

Vẫy tay mời Tư Ninh Ninh ngồi xuống, Triệu Hoành Binh cộc lốc cười một tiếng, tay chân lưu loát rót một cốc nước cho Tư Ninh Ninh: "Giờ này đến đây tìm chú có việc gì hay không?"

Tư Ninh Ninh gật đầu, nói về chuyện con thỏ và khéo léo bày tỏ những rắc rối mà con thỏ mang đến cho thanh niên trí thức, hy vọng Triệu Hoành Binh có thể mang con thỏ đi, mở rộng nghề phụ nuôi thỏ, tìm người khác nuôi hoặc câu thông với đại đội cho phép mọi người dùng công điểm đổi mua.

Dù sao làm gì cũng được, tóm lại thanh niên trí thức nuôi không được nhiều vậy.

Thật ra, Tư Ninh Ninh cảm thấy hơi xấu hổ khi nói những lời này.

Lúc trước nói nuôi thỏ là cô, hiện tại nói không nuôi nữa cũng là cô.

Lúc đầu ý tưởng của cô thật tốt, cảm thấy đây là một cách làm phí tổn cực thấp, trên thực tế xác thực như vậy, chỉ là phía trước không dự đoán bận rộn như vậy.

Nếu không có lớp xóa mù chữ trên đường cắm một chân, Tư Ninh Ninh tự tin rằng đội sản xuất nghề phụ trồng nấm dần dần ổn định thì chuyện nuôi thỏ cũng có thể theo sát sau đó, dần dần hình thành quy mô nghề phụ tiếp theo.

"À, chuyện này. . ."

Triệu Hoành Binh gãi đầu, gãi đến da đầu nóng ran: "Được rồi chú hiểu được, Tư thanh niên trí thức cháu về trước đi, hai ngày tới chú rút thời gian sang đó nhìn xem rồi tính làm như thế nào."

"Vâng chú, cháu đi về trước."

Tư Ninh Ninh gật gật đầu, đứng dậy từ Triệu gia rời đi.

Vốn dĩ lời nói của Triệu Hoành Binh là muốn từ chối, không ngờ hôm sau Triệu Hoành Binh đã mang thêm một người nữa tìm đến cửa.

Đương nhiên, người này không ai khác, đúng là Hoắc Lãng.

Triệu Hoành Binh đi phía trước vào nhà kiểm tra con thỏ, Hoắc Lãng chậm rãi đi phía sau, nhìn một vòng từ trên xuống dưới Tư Ninh Ninh, hỏi: “Nghe nói có người bị cắn, là ai?”

“Là Mạc Bắc, không phải em.”

Hoắc Lãng “ừ” một tiếng, mới thở phào nhẹ nhõm, vẫn không quên dặn dò: “Sau này thỏ ít đi rồi, quá trình nuôi nấng phải lưu ý, đừng nhìn thứ này không có tính công kích, cắn phải miệng vết thương bị uốn ván, không tốt.

Tư Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, cong môi trêu chọc: “Ây yo yo, anh còn biết bệnh uốn ván nha.”

Hoắc Lãng đưa tay muốn chạm vào Tư Ninh Ninh, còn chưa kịp đưa tay ra, đã nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Triệu Hoành Binh từ trong phòng vang lên:

"Ui da mẹ ơi, ăn tết không phải thanh niên trí thức đã giao thỏ một lần rồi sao? Mới có mấy tháng mà thỏ lại sinh giỏi vậy à? Còn sinh nhiều hơn heo bà nữa."

【 Heo bà: Chỉ heo mẹ. 】

Ngay khi Triệu Hoành Binh bước vào căn phòng bên trái, hắn bất ngờ bởi những cái lồng thỏ chồng sát mặt tường cao ngất.

Lúc đầu, Triệu Hoành Binh không chú ý nhiều đến việc nuôi thỏ, sau đó vào dịp Tết Nguyên đán, khi những thanh niên trí thức đến nộp thỏ thì thấy cũng khá, không nghĩ đến lúc này mới qua bao lâu đâu?

Để tính xem, từ đầu năm 6 con đến giờ chưa được mấy tháng đã sinh ra được chừng này, mà trung gian còn có ăn một lượt rồi đấy!

Triệu Hoành Binh không ngốc, trước mắt có một ví dụ Tư Ninh Ninh trồng khuẩn nấm, hắn mơ hồ đoán được nuôi thỏ Tư Ninh Ninh cũng có cân nhắc của chính mình.

Triệu Hoành Binh vội vàng ra khỏi phòng, kéo Hoắc Lãng ra, kéo Tư Ninh Ninh ngồi xuống bàn, cẩn thận hỏi:

"Tư thanh niên trí thức, nuôi thỏ có phải ngay từ đầu cháu có tính toán khác không? Hiện tại thanh niên trí thức nuôi không nổi nữa chú có thể an bài người khác nuôi, chính là cái này có tính toán cùng quy hoạch thế nào? Cháu nói với chú đi."

"A ha. . . Triệu Hoành Binh cười khan một tiếng, vội vàng bày tỏ ý kiến: "Công là công, tư là tư, yên tâm, một khi đề nghị của cháu được thông qua, chuyện này sẽ giống như chuyện nấm lần trước, có khen thường, cái này không thể thiếu!"

Lời này nói hơi khó xử ……

Tư Ninh Ninh lúng ta lúng túng liếc nhìn Hoắc Lãng một cái, Hoắc Lãng gật đầu cô mới hoãn hoãn tỉ mỉ nói với Triệu Hoành Binh:

“Kỳ thực ban đầu cháu không có ý tưởng gì chính là lợi dụng những cái trước mắt cải thiện sinh hoạt, sau đó một lứa thỏ ra đời, thông qua tốc độ sinh sản của thỏ, lòng cháu hơi có cân nhắc một chút."

"Thịt heo là thịt, thịt thỏ cũng là thịt, nuôi thỏ so với nuôi heo thời gian còn nhanh hơn, dọn dẹp thì dễ nói, duy nhất tốn thời gian là cắt thỏ, song xét đến cùng nuôi thỏ phí tổn cực thấp."

"Một khi dưỡng lớn chúng ta trước tiên bồi dưỡng thêm chất lượng cuộc sống của xã viên, tỷ như xã viên trên mâm đồ ăn ngẫu nhiên có thêm thịt thỏ, có thịt thể chất được gia tăng, không chỉ lòng có hi vọng làm việc cũng có nhiệt tình."

Dân chúng cả đời cầu chính là cái gì?

Đơn giản là thời điểm đói bụng thì cầu ăn no, ăn no bụng rồi thì cầu ăn ngon, mặc ấm, một miếng ăn không nuôi thành tên béo, từng bước sau khi sinh hoạt cải thiện thì nhu cầu từng bước tăng lên.

Và chỉ cần nắm bắt cơ hội, xác thật có thể ít đi đường vòng,

Bình Luận (0)
Comment