Editor: Hye Jin
Đương nhiên, những gì Tư Ninh Ninh vừa nói chỉ là ước tính ban đầu của xô về chuyện nuôi thỏ, sau này càng thêm nhiều tầng sâu sắc hơn.
"Chú, chú biết đấy, trước đây vì chuyện mượn mèo mà cháu với Lương viện sĩ trong huyện có chút giao tình, cô ấy là viện sĩ của Viện Khoa học Nông nghiệp, học thức rộng, từ chỗ cô ấy mượn mèo cháu mượn được một quyển bút ký, lật xem có các cách xử lý da và lông thỏ, chúng ta con thỏ này thực sự phát triển thì về sau trừ việc ăn thịt, tiêu thụ thịt thỏ ra bên ngoài cũng có thể mở rộng một hạng mục nghề phụ mới."
Triệu Hoành Binh gật đầu liên tục, nhìn chằm chằm vào Tư Ninh Ninh, đôi mắt sáng ngời có thần hiện rõ trên khuôn mặt đen sạm thô kệch, chờ đợi Tư Ninh Ninh tiếp tục.
Tư Ninh Ninh không làm hắn thất vọng, tiếp tục nói ra một số suy nghĩ và ý tưởng của bản thân.
"Da có thể xử lý làm quần áo, lông thỏ cũng có thể kéo thành sợi, làm thành các loại áo len, khăn quàng cổ, găng tay, áo khoác, vân vân."
Triệu Hoành Binh càng nghe mắt càng sáng ngời, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt vui mừng dần dần biến mất, sau đó lông mày cụp xuống, vẻ mặt cũng trở nên chua xót.
Do do dự dự hỏi: "Cái này có thể được không? Cái này có giống bản chất tư bản chủ nghĩa hay không?"
Tư Ninh Ninh cười lắc đầu: "Cái này làm sao có thể coi là tư bản? Đến lúc đó, chúng ta đối ngoại bán ra là thông qua công xã tìm con đường hợp pháp cung ra bên ngoài, cái này không phải được rồi sao?"
Tư Ninh Ninh nói xong thì dừng lại, bởi vì Hoắc Lãng đã tiện tay lấy cốc của cô trên bàn, rót cho cô một cốc nước rồi đưa cho cô.
Sau khi nói chuyện một lúc lâu cổ họng cũng hơi rát rát.
Cô cười nịnh nọt Hoắc Lãng “hừ hừ”, đưa ly nước lên uống hai ngụm, tiếp tục nói với Triệu Hoành Binh:
"Hơn nữa kiếm được tiền là tập thể cùng nhau kiếm, dùng để xây dựng đội sản xuất rồi chia hoa hồng cho các xã viên, cái này hoàn toàn khác với bản chất của Tư Bản, không hề rời khỏi khuôn khổ."
Triệu Hoành Binh trầm ngâm gật đầu, trong lòng suy nghĩ về những lời của Tư Ninh Ninh, một lúc sau mới cảm thấy ngộ đạo, thông suốt.
Bất quá giải quyết xong những băn khoăn về tâm lý, Triệu Hoành Binh lại có những băn khoăn khác:
“Tư thanh niên trí thức, dựa theo cháu nói như vậy nuôi thỏ đúng có triển vọng, nhưng phương pháp xử lý da, rồi làm quần áo, rồi đem lông se thành sợi, cái kỹ thuật này chúng ta không có, có phải chờ đến lúc đó da cùng lông thỏ không phải nện trong tay chúng ta sao?"
Mới đầu không biết không sao, hiện tại đã biết, đồ vật trong tay phí phạm, trong lòng Triệu Hoành Binh cảm thấy muốn xuất huyết.
Cái kia tổn thất bao nhiêu mồ hôi và máu của xã viên a!
Cứ tính như vậy, khuôn mặt sần sùi và đen sạm của Triệu Hoành Binh bỗng nhăn lại như quả mướp đắng.
Không ngờ Tư Ninh Ninh lại cười, hai mắt lấp lánh:
“Có thể làm được thì chúng ta làm, làm không được thì giao cho người bên ngoài làm. Lại không được thì chúng ta chỉ bắt một phần lợi nhuận, lấy công làm lãi, chúng ta bán nguyên liệu còn trình tự sản xuất kế tiếp chúng ta mặc kệ, tiền kiếm ít hơn thì công sức, tâm tư bỏ ra cũng ít đi không ít."
Tư Ninh Ninh nói về những vấn đề này rất đĩnh đạc, không chỉ chính mình giải thích còn có thể đưa ra một số giải pháp tương ứng cho một số vấn đề, và kế hoạch rất rõ ràng, nhiều điều Triệu Hoành Binh không hiểu đã được cô giải thích trong dăm ba câu, nháy mắt có thể hiểu được ý tưởng cốt lõi.
Trò chuyện vài câu, Triệu Hoành Binh suýt chút nữa xuất thần: "Chuyện này được, chuyện này làm được!"
Triệu Hoành Binh rơi vào thế giới của chính mình, và không ngừng lặp lại câu nói này, trong khi Hoắc Lãng nhìn Tư Ninh Ninh ánh mắt ngày càng nóng rực.
Sự ưu tú của Tư Ninh Ninh luôn được Hoắc Lãng công nhận, trong cuộc sống, Tư Ninh Ninh đã mang đến đủ điều bất ngờ cho Hoắc Lãng, điều mà Hoắc Lãng không ngờ là phạm vi kiến thức mà Tư Ninh Ninh lĩnh hội lại rộng lớn đến vậy.
Giống như là mặc kệ thứ gì chỉ cần có người nêu ra hỏi ý kiến em ấy hoặc là đơn thuần bắt chuyện em ấy đều có thể phân tích được.
Hoắc Lãng vừa cao hứng vừa tự hào, đồng thời tự yên lặng cổ vũ chính mình.
Hắn chỉ có cậy mạnh, thực sự không xứng với ưu tú của Tư Ninh Ninh.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ Tư Ninh Ninh, cho nên, để theo kịp Tư Ninh Ninh, hắn phải nỗ lực học tập để theo kịp em ấy mới được.
"Anh cau mày thật chặt, đang suy nghĩ cái gì?"
Giữa lông mày đột nhiên khẽ động, Hoắc Lãng chợt tỉnh táo lại, Tư Ninh Ninh một tay chống lên bàn nhìn hắn, cằm chống lên bàn, vừa thu lại bàn tay chọc lông mày của hắn, mà bên cạnh không còn bóng dáng Triệu Hoành Binh đâu nữa.
Hoắc Lãng lắc đầu, nói “không có gì”, một lúc sau mới hỏi: “Chú đâu?”
“Vội vàng trở về, nói là muốn đi kiếm người gì đó … Đúng rồi mới vừa còn an bài anh mang thỏ này vận chuyển đến sân nhà chú í, chính anh phát ngốc không đáp lại."
Hoắc Lãng gật đầu, ý bảo anh đã biết.
Tư Ninh Ninh “ừm” một tiếng, chậm rãi uống nước trong ly tre, một lúc sau mới nói:
"Vừa rồi nói đến chuyện lông thỏ em liền nhớ đến chú Tam Đức."
Cô kéo Hoắc Lãng sang một bên: "Này, chú Tam Đức bên kia không phải nuôi vịt sao? Lông vịt cũng có thể dùng được!"
Hoắc Lãng khuôn mặt tuấn tú cau mày, nhướng mày hỏi: "Lông vịt thì có thể làm gì? Quần áo lông vịt?"
"Quần áo lông vịt? Cái quỷ gì!" Tư Ninh Ninh ghét bỏ nhe răng, nghĩ kỹ lại chút, ơ mà hình như không sai.
Áo khoác lông vũ bản chất như nhau, chỉ khác cách gọi mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, Tư Ninh Ninh liếc nhìn ánh mắt khó hiểu của Hoắc Lãng, đứng dậy nói: “Anh ngồi đây đợi tí, em đi tìm cái này."
"Được."
Tư Ninh Ninh chạy về phòng, giả vờ quay cuồng một hồi, cuối cùng quay lưng về phía cửa, sau đó từ trong không gian rút ra một kiện áo khoác.
Bên trong áo khoác là lông vũ, đầu xuân không lạnh Tư Ninh Ninh bắt chước biện pháp lúc trước cải tiến áo khoác lông vũ, bên ngoài dùng nguyên liệu vải bình thường che lấp mà khóa kéo cô thiết kế đổi thành nút thắt, từ vạt áo đến cổ áo tổng cộng bốn cái nút thắt.
Quần áo như này không hiếm thấy, lấy ra hoàn toàn không gây chú ý.
Tư Ninh Ninh đưa tay sờ sờ vải áo khoác, bên ngoài vải dệt thô ráp nhưng mơ hồ cảm nhận được bên trong mềm mại.
Cô trở lại phòng chính với cái áo khoác trên đây, "nè" một tiếng đưa áo khoác cho Hoắc Lãng.
“Đây là?”
Hoắc Lãng có điểm mờ mịt.
Tư Ninh Ninh hừ hừ cười, bĩu môi nói: "Anh sờ thử xem?"