Editor: Hye Jin
Hoắc Lãng nửa tin nửa ngờ, Tư Ninh Ninh cầm áo khoác nhỏ, y theo đề nghị mà nhéo nhéo, vốn không để trong lòng lắm nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại từ lòng bàn tay, hắn nhướng mi nhướng mắt nhìn sang Tư Ninh Ninh.
“Đây là……”
Hồ nghi hỏi: "Bên trong là lông vịt sao?"
"Vâng." Tư Ninh Ninh gật gật đầu, cười hì hì ghé dài lên trên bàn nhìn Hoắc Lãng: "Thế nào? Anh cảm thấy thế nào?"
Hoắc Lãng thu tầm mắt lại, cầm lấy chiếc áo khoác nhỏ như thể thấy được vật hiếm lạ gì, cầm trong tay xem qua xem lại, lật ngang lật dọc: "Thực mềm mại, chính là cầm trên tay mỏng mỏng, như vậy có thể chống lạnh được sao? Hơn nữa áo khoác ngắn độc đáo này từ đâu tới đây?"
Hoắc Lãng hỏi xuất xứ, cũng không có ý gì khác, chủ yếu là hắn chưa từng thấy, chưa từng nghe nói qua ai dùng lông vịt làm quần áo.
"Trước kia xuống nông thôn tình ở đi dạo ở Bắc Kinh mua, thực ấm áp, em mặc đã lâu, đầu vai cùng túi đã rách, em xót nên lót thêm lớp vải may lại."
Tâm tư khẽ động, duỗi tay chỉ chỉ vào chỗ đường may mới trên vai và bên hông tay áo của cái áo.
Hoắc Lãng theo tiếng nhìn vào, không đợi hắn nói cái gì, Tư Ninh Ninh đã thúc giục: "Thật sự rất ấm áp, em không lừa anh đâu… Anh cảm thấy có được không?"
“Ừm …” Hoắc Lãng chỉ trầm giọng ừm một tiếng.
Áo khoác lông vịt này cầm trên tay, hơi ấm dần dần ngưng tụ trong lòng bàn tay mà không cần khoác nó lên người, chắc là ấm thiệt, nhưng dù sao cũng mỏng, có thể chống lạnh được hay không khó mà nói.
Xét ở tình hình thực tế, mấy năm nay ở tỉnh H, toàn bộ Hoắc Lãng nhìn ở trong mắt.
Bông và các loại cây công nghiệp khác thường chỉ được trồng từng loại một, căn bản không có nơi nào cung tiền cho đội sản xuất gieo trồng rộng, hình thành nghề phụ, cho nên không phải nhà nào cũng có thể dùng sợi bông.
Thường thường một thân áo bông, một cái chăn bông là yêu cầu nhiều năm tích góp mới có được, gặp phải nhà nhân khẩu nhiều, bông cùng vải dệt khan hiếm, 5 năm 8 năm không thấy được chút bông nào.
Lời này không nói ngoa, cũng không cường điệu.
Nếu lông vịt thật sự có thể sử dụng… Nghề phụ gì đó trước tiên đừng nói đến, có thể lo cho đời sống của người trong đội sản xuất đã thực không tồi.
Bất quá khi cầm cái áo khoác mềm mại kia, Hoắc Lãng cũng phát hiện ra một số chi tiết.
Quần áo mềm mại như vậy, rõ ràng không phải tất cả toàn bộ lông của một con vịt có thể dùng hết, mà một con vịt đâu có bao nhiêu lông?
Chỉ có lông vịt mềm, lông tơ mới dùng được, vậy cần bao nhiêu con vịt mới làm được một bộ quần áo?
Hoắc Lãng vừa giơ lên lại trầm xuống, chậm rãi đem quần áo trả lại cho Tư Ninh Ninh, ngữ khí trầm ổn:
"Nhìn rất không tồi, nhưng dù sao chúng ta cùng chú Tam Đức không phải cùng một đại đội một công xã, anh có thể sang nói một câu còn tình huống cụ thể thế nào xem ý tứ của bọn họ đi."
Tư Ninh Ninh chớp chớp mắt, nghiêm túc gật đầu: "Đây là đương nhiên!"
Mặc dù kế hoạch là tận dụng những thứ sẵn có xung quanh để sáng tạo ra và kiếm tiền. Nói như vậy chứ làm không dễ dàng đâu, bên trong khúc chiết rất là nhiều.
Hiện tại còn không biết tình huống như thế nào, cho nên Tư Ninh Ninh cũng không tiện nói thêm cái gì.
Chờ khi Hoắc Lãng truyền tin sang, bên kia Cố Tam Đức nguyện ý nghe thì đến lúc đó mới dễ tiến thêm một bước bàn bạc chi tiết hơn.
"Ừ." Hoắc Lãng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tư Ninh Ninh một hồi lâu, sau đó bất đắc dĩ nói: "Vậy anh đi nhé? Trước đem thỏ đến nhà chú Hoành Binh."
Tư Ninh Ninh cười gật đầu, tay chỉ chỉ vào bên trong phất phất: "Mau đi đi, lúc trước nghe chú mắng người khác là kéo dài công việc, lần này đừng làm chú mắng anh."
"Cái đó không thể."
Hoắc Lãng cười đi theo sau, hai người lần lượt đi đến chuồng thỏ, hỏi Tư Ninh Ninh muốn giữ con nào, muốn đưa đi con nào sau đó phân loại đám thỏ ra, hắn chân dài tay dài sức lực lớn, một tay đã vững vàng xách được hai cái lồng thỏ, một hơi có thể xách được 4 cái.
Cũng may lồng thỏ làm bằng nan tre không nặng như vậy, giống như lồng thỏ đầu tiên làm bằng gỗ đóng đinh sắt mới nặng, nhiều lúc dọn dẹp Tư Ninh Ninh là phải kêu Từ Thục Hoa các cậu ấy đến hỗ trợ mới kiêng nổi cái lồng đi ra ngoài.
Huống chi trong lồng còn có mấy con thỏ đang lảo đảo, Hoắc Lãng không hề giống người bình thường, nhấc 4 cái lồng đi ra ngoài.
Tư Ninh Ninh nhìn mà hãi, cẩn thận đi theo Hoắc Lãng khuyên nhủ: "Chuyện này không nóng nảy bằng không đi nhiều chuyến đi anh, bốn cái lồng quá nhiều rồi..."
“Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi.” Hoắc Lãng cười ngây ngốc, vui vẻ nhướng mày, thần sắc không để bụng: "Anh lại không ngốc, xách không được mà gượng xách một hơi đi vào đội sản xuất sao?"
“Như vậy không tốt." Tư Ninh Ninh nhỏ giọng lầm bầm.
Hoắc Lãng nghe cô gái nhỏ lẩm bẩm, chôn chân ở cửa, quay đầu cười nhìn Tư Ninh Ninh, dỗ dành: “Được, lát nữa anh còn lại đây, em nghỉ ngơi một lát hoặc là xem thu dọn cái gì đi."
“Đã biết.”
Tư Ninh Ninh gật đầu đáp ứng.
Dưới mái hiên nhà thanh niên trí thức, cô đứng trên bậc thềm nhìn Hoắc Lãng rời đi, mãi đến khi Hoắc Lãng rẽ vào góc khuất đã không còn thấy bóng dáng của anh nữa, cô mới quay người lại, chậm rãi quay người bước vào phòng.
Ngày tháng trôi qua trôi qua không mặn không nhạt, Tư Ninh Ninh đều đặn mỗi ngày lên lớp sau đó ngây người ở đó cả ngày, cơ mà không còn vội quá nữa. Còn những thanh niên trai tráng trong đội thì không được như vậy, mỗi ngày đều là theo lệnh của Triệu Hoành Binh chạy ngược chạy xuôi, không phải bên này khiêng gỗ thì chính là chỗ kia dọn đá chuyển gạch.
Đám thanh niên kêu khổ không ngừng lại không dám trắng trợn táo bạo nói cái gì, chứ còn người nhà của bọn họ, như là vợ hoặc là mẹ gì đó, biết chuyện này ban đầu là do Tư Ninh Ninh mở miệng cho nên cứ cách hôm là sẽ có người đến chỗ xóa mù chữ bên này, đuổi kịp thời gian chuẩn bị lên lớp lôi kéo Tư Ninh Ninh nói vài câu.
Tư Ninh Ninh là giáo viên dạy chữ trong đội, trước đó nuôi heo còn có đào tạo khuẩn nấm, có thể nói là tỏa sáng rực rỡ.
Tạm thời ở trước mặt Triệu Hoành Binh có thể xem là hồng nhân, những cái chị dâu, những cô con dâu nhỏ không dám nói nặng lời đắc tội cô, đến là nói vài lời không vì cái gì khác, chính là trong tối ngoài sáng tìm hiểu hỏi cô chuyện nuôi con thỏ có bao nhiêu nắm chắc, có thể làm được không, sau này có cần người làm cố định không, v.v.
Chủ yếu là vì chuyện trồng khuẩn nấm, mấy người không cướp được danh ngạch đầu tiên học kỹ thuật trồng khuẩn nấm, sau đó thấy Kim Chi cùng Quế Hoa giành được ưu thế, còn dẫn dắt các đội sản xuất khác, được đồ ăn rồi còn khen thưởng, có động tâm, có hâm mộ cũng có cảm thấy bản thân thiệt thòi.