Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472: Vì Cái Gì Cuộc Sống Của Cậu Thành Ra Thế Này?

Chương 472: Vì Cái Gì Cuộc Sống Của Cậu Thành Ra Thế Này? Chương 472: Vì Cái Gì Cuộc Sống Của Cậu Thành Ra Thế Này?

Editor: Hye Jin

Vừa nghe nói gần đây Triệu Hoành Binh lại muốn làm chuyện gì đó nữa, lại là do Tư Ninh Ninh thúc đẩy, những người này lập tức ngồi không yên, lần đầu tiên thì có đôi ba phần cố kị, cũng xác thực không muốn tranh cái công việc này nên bỏ lỡ cơ hội tốt, đến lần thứ hai rồi không thể như vậy được.

Chỉ là nuôi thỏ khác với nuôi cấy khuẩn nấm, khác rất nhiều, lúc trước cấy khuẩn nấm là Tư Ninh Ninh cầm tay chỉ việc, hiện cô phải phụ trách lớp xóa mù chữ, chuyện nuôi thỏ nhiều nhất là trên danh nghĩa là quân sư, giúp đỡ để ý đến rồi cung cấp kiến nghị, còn về những chuyện khác cô không rút ra được nhiều thời gian rảnh rỗi mà nhúng tay.

Cái này cũng có nguyên nhân, một phần là còn sơ khai, đang ở giai đoạn đầu, kế hoạch chi tiết của Triệu Hoành Binh, Tư Ninh Ninh không hỏi qua và cũng không tỉ mỉ suy nghĩ cho nên khi những người này đến hỏi cô, câu trả lời của cô khá phiến diện, nhiều nhất là:

"Những chuyện này khó mà nói, xem đội trưởng an bài thế nào đi."

Hoặc: "Không có gì khác, đến lúc đó chuyện này muốn làm thì phỏng chừng thiếu người quét tước cùng người cắt cỏ? Biết thu dọn là được không cần kỹ thuật gì nhiều."

Những chị dâu cô con dâu nhỏ không hiểu cái gì, Tư Ninh Ninh nói như vậy thì bọn họ tin, nghe xong thì cảm ơn rồi kết nhóm trở về.

Thật ra kẹp trong đó Tống Tiểu Vân có chút khó chơi.

Buổi trưa lớp xóa mù chữ kết thúc, bọn nhỏ đi sang chỗ nhà ăn ký túc xá cách đó không xa, Tư Ninh Ninh lấy hộp cơm từ trong túi xách ra, vốn định buổi trưa đến nhà ăn chắp vá ăn chút cho xong, còn chưa ra khỏi phòng học đâu đã bị Tống Tiểu Vân chặn đầu.

“Ninh Ninh……”

“Hả ……”

Tống Tiểu Vân đột nhiên xuất hiện khiến Tư Ninh Ninh giật mình.

Tư Ninh Ninh vỗ ngực, thấy là Tống Tiểu Vân, hít sâu một hơi hỏi: "Tiểu Vân sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Nhìn sắc trời ngoài cửa, Tư Ninh Ninh hơi nghiêng người đi ra khỏi cửa: "Vừa lúc giữa trưa ăn cơm, cậu ăn chưa?"

Cô chậm rãi đi về phía nhà ăn nhỏ bên kia, Tống Tiểu Vân đi theo bên cạnh cô, chụp lấy cánh tay cô.

Ánh mắt Tống Tiểu Vân đảo qua đảo lại, do dự không nói nên lời, cuối cùng, khi Tư Ninh Ninh mở hộp cơm, đang định đi tới nồi để nhờ Từ Thục Hoa tùy tiện gắp cho cô hai cái khoai tây là được rồi, người đã vươn tay tóm lấy Tư Ninh Ninh.

"Ninh Ninh ... Tớ có chuyện muốn nói với cậu mấy câu, chúng ta đi sang bên cạnh nói, được không?"

Tư Ninh Ninh hơi cau mày trước giọng điệu khác thường này, điệu bộ như muốn nói gì đó nhưng nói không rõ ràng, nhớ lại chuyện đã xảy ra hai ngày qua, trong lòng có cơ sở, cô nghiêng người hỏi thẳng Tống Tiểu Vân:

"Cậu muốn hỏi tớ chuyện nuôi thỏ ở trong đội?"

Tống Tiểu Vân sửng sốt một lúc, theo bản năng muốn nói "không phải", chính là lời đến bên miệng, khi phản ứng đến cô dừng lại, chần chừ gật đầu.

Hai hàng lông mày thanh mảnh nhăn lên, cả khuôn mặt ủy khuất thần sắc như cái túi trút giận, xem cái bộ dạng này, đáy lòng Tư Ninh Ninh áp xuống một hơi, hỏi:

"Là cậu tới hỏi hay là người khác bảo cậu tới hỏi?"

“Là, là tớ…… Là tớ chính mình đến hỏi.”

Tư Ninh Ninh nghi hoặc: "Thật sự?"

"Ừ, ừ ..."

Tống Tiểu Vân không ngừng gật đầu.

Cậu ấy đã không muốn nói sự thật nên Tư Ninh Ninh không hỏi nữa.

Hỏi rõ ràng quá cũng chẳng giải quyết được gì mà còn có thể có khả năng chuốc họa vào thân, tăng thêm phiền phức.

Tư Ninh Ninh nói lại với Tống Tiểu Vân những gì cô nói với các chị dâu khác, lời đó nghe thì có lệ nhưng hoàn toàn là sự thật.

Những lời này có thể khiến các chị dâu trong đội tin tưởng lại không làm Tống Tiểu Vân tin.

Cô nắm lấy tay áo Tư Ninh Ninh lắc lắc: “Ninh Ninh, chúng ta đều là thanh niên trí thức, tốt xấu gì cũng là bạn bè, cậu đừng dùng những lời này qua loa lấy lệ đuổi tớ đi, cậu lộ ra cùng tớ một chút đi, một chút thôi, có thể chứ? Tớ bảo đảm sẽ không nói ra bên ngoài."

"Đây là sự thật, tớ qua loa lấy lệ với cậu làm cái gì? Chuyện này trước sau gì cũng chọn người."

Sự lo lắng trong mắt Tư Ninh Ninh dần biến mất, vẻ mặt trở nên sắc lạnh.

Mà Tống Tiểu Vân dường như không nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn dần dần trên gương mặt cô, tiếp tục lôi kéo cô không ngừng nói:

"Thể lực của tớ không được, thiếu các công việc nhiều công điểm! Cậu giúp tớ đi, được không? Nếu tớ không mang được tin tức hữu dụng về bọn họ sẽ không cho tớ sắc mặt tốt."

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Tống Tiểu Vân hơi thay đổi, mang theo sự lo lắng, có khẩn trương, có cả phẫn nộ bén nhọn làm Tư Ninh Ninh không chế không được nghiêng đầu cọ cọ lỗ tai.

Tư Ninh Ninh nắm bắt được thông tin trong câu nói này, nhanh chóng làm rõ vấn đề:

"Bọn họ? Ai? Mẹ chồng cậu? Hay là anh em Triệu Vĩnh Nhạc?"

Tống Hiểu Vân há miệng thở dốc, cuối cùng mím môi cúi đầu, tránh không nói đến.

Công bằng mà nói, Tống Tiểu Vân chưa nói ra lời gì quá mức, không làm gì quá đáng với Tư Ninh Ninh, cứ không hiểu vì sao nhìn thấy cái dáng vẻ này, Tư Ninh Ninh chỉ cảm thấy cọ bốc hỏa.

Chẳng buồn nói cái gì, xách hộp cơm quay quắt đi.

Khi Tống Tiểu Vân đi ra ngoài, bà Triệu đã thả ra những lời nói cay nghiệt, nghĩ đến những lời đó, Tống Tiểu Vân lập tức đưa tay kéo Tư Ninh Ninh lại.

Nếu cô không hỏi được bất cứ cái gì trở về liệu có hay không bị âm dương quái khí nói này nói nọ? Chỉ cần nghĩ đến cái gương mặt âm trầm như đưa của mẹ chồng Tống Tiểu Vân cảm thấy hít thở không thông.

Lập tức cái gì cũng không rảnh lo, mặc kệ Tư Ninh Ninh có chê cười hay không, khóc tang cầu xin.

"Mẹ chồng bảo tớ đến ... Tớ hiện tại đã phân gia, suy cho cùng còn ở cùng một chỗ, tớ mỗi ngày đều phải xem sắc mặt bà ấy, nghe bà ấy nói mãi, Ninh Ninh, tôi chịu không nổi, cậu giúp tớ đi! Nếu tớ có công việc này, tớ nhất định sẽ làm nghiêm túc!"

Tâm tình Tư Ninh Ninh thực phức tạp, cô nói đều là lời thật, Tống Tiểu Vân không tin cô có cách nào đâu, hơn nữa lời Tống Tiểu Vân nói cực kỳ không hợp lý.

Suy nghĩ một chút, Tư Ninh Ninh dịu giọng lại, lựa chọn tâm bình khí hòa giải thích: “Mỗi ngày tớ bận dạy học ở lớp xóa mù chữ, nuôi thỏ tớ không quản, đội trưởng vội cải tạo gian nhà kia cũng không nói với tớ, đó là ý tưởng của chú ấy, an bài thế nào là chú ấy liệu, lời đã nói hết cậu tin cũng được, không tin cũng được, tớ xác thật cái gì cũng không biết."

Hít một hơi, Tư Ninh Ninh nói tiếp:

"Trên đời chưa từng có cơm trưa nào miễn phí, cũng chưa từng có công việc nào nhiều điểm công việc mà ít bỏ ra sức lao động. Liền tính cậu thấy cũng chưa chắc là thật, rốt cuộc người ta có nỗ lực làm hay ở những chỗ khác trả giá cùng cống hiến, những cái này cậu không hề biết."

"Cuối cùng, con đường này chính cậu chọn, mọi người đã khuyên cậu rồi là cậu không nghe. Hiện tại đã đến nước này nói nhiều quá không có ý nghĩa, cuộc sống tốt cũng được không tốt cũng được tự mình qua, cậu không có khả năng cả đời xem sắc mặt người khác sống."

"Cậu là người từng được đi học, đọc sách, biết chữ, không phải là phụ nữ nông thôn một con chữ cũng không biết, cậu ở nơi này so với tuyệt đại đa số người thuộc về thành phần có kiến thức, vì cái gì cậu biến cuộc sống của cậu thành ra thế này? Vì cái gì bị người khác niết trong lòng bàn tay? Chính cậu nghĩ lại đi."

"Trở về đi, cậu mà muốn ở trong đội tìm một công việc ổn định thể diện thì đi tìm đội trưởng so với tớ càng thực tế hơn nhiều đấy!"

Tư Ninh Ninh thở dài ra một hơi, tránh khỏi tay Tống Hiểu Vân đi đến bếp, chờ Từ Thục Hoa gắp cho cô hai củ khoai tây sau đó đóng hộp cơm lại.

Bình Luận (0)
Comment