Editor: Hye Jin
Lấy đồ ăn xong chuẩn bị đi thì Từ Thục Hoa hất cằm về phía Tống Hiểu Vân cách đó không xa, thấp giọng hỏi Tư Ninh Ninh: “Làm sao vậy, đây là?”
Tư Ninh Ninh thuận miệng đáp: “Không có gì, cậu ấy chỉ là tâm tình không tốt, đến tìm tớ tâm sự, tớ chỉ điểm vài câu với cậu ấy là được."
Từ Thục Hoa gật đầu: "Ồ, tớ nghe nói người mang thai cảm xúc dao động lớn, nghe cậu khai sáng nhiều chút, tớ không có nói chuyện hay như cậu, bằng không tớ sẽ tìm cậu ấy tâm sự."
Tư Ninh Ninh có lệ "ừ" một tiếng, cười cười, xoay người rời đi.
Những chuyện mà Tống Hiểu Vân có thể sẽ phải đối mặt nếu bước chân vào cuộc hôn nhân đó, ngay từ đầu cô đã nói thẳng, lúc đó Tống Hiểu Vân không nghe, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay.
Nhưng nay đã khác xưa, cho dù có hy vọng Tống Tiểu Vân sống tốt, thì lời nói không thể như trước kia thẳng thắn được nữa.
Bởi vì người ta đã là vợ chồng, là người một nhà, cô là người ngoài cuộc, nhiều lời là sai, nhúng tay vào cũng là sai.
Tư Ninh Ninh vừa rồi đã tận khả năng khéo léo nhắc nhở cậu ấy rồi, về phần Tống Hiểu Vân có nghe hay không, nghe vào bao nhiêu, kế tiếp nên làm thế nào?
Đây là những thứ Tư Ninh Ninh không quản được và không muốn quản, cũng lười quản.
Lớp xóa mù chữ, giữa trưa nghỉ ngơi hai tiếng rưỡi, bao gồm cả giờ ăn trưa.
Buổi sáng bốn tiết, buổi chiều bốn tiếng, cả ngày dài giảng bài, đến trưa cổ họng Tư Ninh Ninh sắp bốc khói, cho nên thời gian buổi trưa cô sẽ tranh thủ nghỉ ngơi, không chắp vá.
Thông thường, sau bữa ăn cô về nhà thanh niên trí thức nghỉ ngơi, hôm nay bị Tống Tiểu Vân chặn đường, cô kỳ thực rất sợ Tống Tiểu Vân cố chấp quấn lấy cô, cho nên không về nhà thanh niên trí thức, trái lại cầm hộp cơm đi vào trong đội.
Tống Tiểu Vân đúng là còn muốn tìm Tư Ninh Ninh nói chuyện, đại khái là nhìn ra được ý đồ của Tư Ninh Ninh, cho nên bước chân còn chưa bước ra đã thu trở về.
Dư quang Tư Ninh Ninh thu vào hết tầm mắt cảnh tượng này, tiếp tục đi dọc theo con đường đến đội, không dừng lại, song tâm tình không kiểm soát được mà bực bội hẳn lên.
Cô không hiểu được tại sao Tống Tiểu Vân vì cái gì không thể đứng lên, đều là phụ nữ, cô cảm thấy, phụ nữ bị áp bức là bi ai nhất ...
Chỉ mong Tống Tiểu Vân có thể sớm lớn vùng lên!
Cậu ấy phải là người nhận ra được, bạn bè là người có thể giúp đỡ, mà gia đình kia, áp bức cậu ấy thì chỉ biết áp bức cậu ấy, cho nên không cần lấy lòng, cậu ấy cũng chẳng cần dựa vào người như vậy.
Tư Ninh Ninh vỗ vỗ mặt, hít một hơi thật dài sửa sang tâm tình, đi ngang qua đội sản xuất đến chỗ Trần gia.
Nhà ăn của lớp xóa mù chữ được dựng lên cho con em của những đội sản xuất khác không thể về nhà, con em trong đội sản xuất sáng trưa chiều vẫn ăn ở nhà mình, thường giờ này ống khói Trần gia phiêu đãng khói bếp, mà hôm nay cô đi vào, trong sân nhà lạnh tanh một mảnh.
Tư Ninh Ninh tưởng rằng trong nhà không có người, đứng ở trong sân một hồi, đang định đi ra ngoài, Hòa Cốc bỗng nhiên trong nhà dò đầu ra: "Tư Ninh Ninh! Sao chị không tiến vào?"
Hòa Cốc nhỏ nhắn bĩu môi, u oán nhìn Tư Ninh Ninh.
Tư Ninh Ninh cười cười, xoay người đi hai bước đỡ cái đầu nhỏ cùng nhau vào phòng: “Chị còn tưởng không có ai ở nhà, sao hôm nay lại quạnh quẽ như vậy?”
"Trong phòng chính, bóng dáng nhỏ bé của Sớm Mầm đang ngồi bên bàn viết chữ, nhìn thấy Tư Ninh Ninh, cô bé lên tiếng: "Chị Ninh Ninh."
Lúc sau bổ sung: "Anh cả hôm nay bận, còn chưa có làm cơm."
"Vậy sao hai em không đi tìm chị?"
Tư Ninh Ninh đặt hộp cơm xuống, vốn định muốn cho hai đứa nhỏ ăn trước, những nghĩ đến khoai tây hương vị nhạt nhẽo, hai đứa nhỏ phỏng chừng không thích ăn, cho nên xắn tay áo tính đi vào phòng bếp, kết quả vừa đi vào nhà bếp liền nghe thấy âm thanh "rào rạt."
Tư Ninh Ninh thò đầu ra nhìn, nói: "Em còn tưởng anh không ở nhà đâu, sao anh không nấu cơm?"
Hoắc Lãng đang cúi đầu bào gỗ bên giếng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, đặt đồ đạc xuống, chắp tay đi thẳng về phía Tư Ninh Ninh: "Em đến sao, ăn chưa?"
"Em đánh đồ ăn, mang đến đây ăn. Còn anh? Em đang hỏi anh đấy."
“Anh từ chỗ chú Hoành Binh mang về một cặp thỏ, tính bào chút gỗ làm cái lồng, đến lúc đó thỏ có thể hoạt động thoải mái chút. Không phải không nấu cơm, buổi trưa dài, trễ chút không có vấn đề gì."
Tư Ninh Ninh liếc nhìn sân sau, đúng là thấy hai con thỏ đang co ro trong cái lòng tre nhỏ hẹp.
Cô cùng Hoắc Lãng chậm rãi đi trở về phòng chính, lúc này mới tò mò hỏi: “Lúc trước đội trưởng nói thỏ cũng giống như gà, một nhà chỉ có thể nuôi ba con, anh nghĩ thế nào là nuôi thỏ vậy? Thỏ lại sinh sản mau"
"Anh được tính là hai hộ, có thể nuôi sáu con, thỏ con sinh ra thì ăn thịt thôi, nuôi là để ăn." Hoắc Lãng nhìn Tư Ninh Ninh, rồi nhìn Hòa Cốc cùng Sớm Mầm: "Đều phải bồi bổ, quá gầy."
Dứt lời nhanh nhẹn mở hộp cơm trên bàn của Tư Ninh Ninh, nhìn thấy hai củ khoai tây bên trong, không có chút dinh dưỡng nào, cau mày, quay sang hỏi Tư Ninh Ninh: “Bữa trưa em định ăn cái này à?”
"... Ăn như vậy tiện mà? Nhà ăn nấu cơm cho nhiều người không dễ dàng, làm ra có thể ăn là được, sao có thể giống như ăn trong nhà, cái gì cũng có được."
Hoắc Lãng cuối cùng cũng hiểu làm thế nào mà mặt Tư Ninh Ninh nhỏ lại một vòng, vất vả lắm mới nuôi có da có thịt chút mà ...
Nhặt một củ khoai tây nhét vào trong miệng, Tư Ninh Ninh duỗi tay muốn đoạt Hoắc Lãng đã chia củ còn lại ra làm hai, một nửa cho Hòa Cốc, một nửa cho Sớm mầm: "Ăn trước đi."
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn vâng, cầm khoai tây ăn lên ăn.
Tư Ninh Ninh tức đến giậm chân: "Anh làm cái gì vậy?"
Hoắc Lãng cũng không giải thích với, hắn khom người vác Hòa Cốc lên vai đi về phía nhà bếp: "Hai đứa nhỏ kêu đói, trước để bọn nhỏ ăn trước đi, anh đi nấu cái khác cho em ăn."
Đặt Hòa Cốc xuống, ấn cái đầu nhỏ đến bếp nhóm lửa, Hoắc Lãng múc một gáo nước rửa tay sạch sẽ, sau đó cầm chậu gỗ đi rửa rau, mở hũ gạo ra, múc bột mì ra ...
Hắn nấu cơm không ra gì, cơ mà được Tư Ninh Ninh huấn luyện, bây giờ làm món bánh canh vô cùng xuất sắt, cho nên trưa nay tính toán làm bánh canh.
Tư Ninh Ninh vừa giận vừa buồn cười, cũng hiểu Hoắc Lãng đang âm thầm phản đối cô ăn uống không có dinh dưỡng.
Cho dù kháng nghị vẫn cố gắng làm cho cô với mấy đứa nhỏ ăn ngon hơn một chút.
Dưới chân bàn có mấy đoạn cải thìa héo queo, Tư Ninh Ninh giúp nhặt rau, ngẫu nhiên vươn cổ nói chuyện với Hoắc Lãng:
"Thôi mà, đừng tức giận nữa anh."
"Haizz, anh xem anh ... Em không để ý sao anh còn ra vẻ hoài vậy? Nhiều người ăn không no bụng, em còn có thể mỗi ngày gạo, bột mì tinh sao? Có thể lắp đầy bụng là được rồi."
“Chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc chậc, Hoắc Lãng ngừng lắc quầy quậy y như con lừa ngoan cố, nhìn Tư Ninh Ninh: "Em là em, người khác là người khác, em quản người khác làm cái gì? Anh không phải không có điều kiện."
"Nói nữa, nào có mỗi ngày đều ăn. Nói xem, buổi trưa em chỉ ăn hai củ khoai tây, còn buổi sáng ăn cái gì? Cũng là khoai tây?"