Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Ngày Mùa Bận Rộn

Chương 474: Ngày Mùa Bận Rộn Chương 474: Ngày Mùa Bận Rộn

Editor: Hye Jin

"À ..."

Tư Ninh Ninh lắp bắp, lắc đầu.

Hoắc Lãng nghi hoặc hỏi: "Vậy em ăn cái gì?"

Công việc của lớp xóa mù chữ không hề nhẹ, thời gian của Tư Ninh Ninh bị chiếm đầy, căn bản không rút ra được thời gian nhàn rỗi nấu cơm, không đến chỗ hắn ăn cơm thì chỉ có thể ăn ở lớp xóa mù chữ.

Chính em ấy nói mà, nhà ăn phải nấu cơm cho nhiều người như vậy, có thể chín để ăn đã không tồi, làm gì có thể đa dạng đâu, có thể ăn được cái gì tốt?

Tư Ninh Ninh cười gượng một tiếng, cúi đầu nhặt rau, thanh âm yếu đi mấy phần: "Ăn khoai lang đỏ hấp ..."

"Lại khoai."

Hoắc Lãng suýt chút nữa tức đến ngất đi, lườm em ấy một cái, dứt khoát xoay người tiếp tục làm bánh canh, không nói chuyện nữa.

Tư Ninh Ninh méo miệng, cũng không nói.

Cô không có thời gian nấu cơm đi nhà ăn nhờ Từ Thục Hoa phụ chút, mọi người đều ăn như vậy, cô ăn không quen cũng đâu thể không biết xấu hổ mà chọn món.

Nếu đến bên này ăn cơm, cô ấy mới đính hôn với Hoắc Lãng, còn chưa kết hôn đâu, mấy cái chị dâu lớn tuổi chút trong tối ngoài sáng nghị luận cô vài câu.

Cô mặc dù không để bụng lắm nhưng cô sợ ảnh hưởng đến Sớm Mầm cùng Hòa Cốc.

Cô đến ăn vài bữa không tính là gì, chỉ là vị trí của cô trong đội khá tế nhị, những chị dâu đó không dám nghị luận quá đáng, không nói được cô nhỡ quay sang nghị luận hai đứa nhỏ.

Trước đây, Tư Ninh Ninh đã nhiều lần nghe bọn họ nói gì mà thành tích của Hòa Cốc và Sớm Mầm do chị dâu tương lai là cô đây dạy riêng các kiểu.

Chỉ bằng vài câu mà bác bỏ công sức của bọn nhỏ, cô tức giận không thôi, từng nghĩ đến việc đối chất một chút, song bình tĩnh tự hỏi vẫn là thay đổi phương thức khác.

Cô là giáo viên lớp xóa mù chữ trong đội, cũng là chị dâu tương lai của hai đứa nhỏ, mặc kệ thế nào, chỉ cần có mối quan hệ này, căn bản không cách nào ngăn được người ngoài nói ra nói vào.

Nhiều lời sai nhiều, giải thích thì ngược lại thành che đậy, Tư Ninh Ninh lựa chọn cách xử lý lạnh, tự kiềm chế bản thân, bớt đi sang bên này, bớt chuyện.

Nếu không phải vì Tống Tiểu Vân vướng bận, về thanh niên trí thức sẽ quấn lấy cô, cô sẽ không lựa chọn đến đây.

Hoắc Lãng cũng vì chuyện này mà tranh cao thấp với cô mấy bận.

Tâm trạng vừa tốt lên đột nhiên lại trở nên tồi tệ, Tư Ninh Ninh nhặt nhặt bỗng nhiên thấy phiền.

Cô càng nghĩ càng bực mình, đặt mớ cải thìa trong tay xuống, không hài lòng thở ra một hơi, vừa định đứng dậy nói muốn trở về nghỉ ngơi, lời còn chưa nói đâu Hoắc Lãng đã xoay người lại.

Khuôn mặt anh ấy không thấy có sự cố chấp buồn bực, ngược lại vẻ mặt mang theo sự sủng nịch bất lực đưa ra yêu cầu:

"Về sau em đến nơi này ăn cơm."

Con người thường là như thế, không ai dỗ thì giận một chút cũng qua, có người dỗ thì cơn giận chỉ có tăng thêm.

Tư Ninh Ninh là như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui, nũng nịu như một đứa trẻ, quay mặt đi chỗ khác: "Em không."

"Vậy anh mang sang cho em."

Tư Ninh Ninh quay lại đá Hoắc Lãng một cái: "Em không cần anh đưa sang."

"Được đến lúc đó nhờ thím đưa sang cho em."

Hoắc Lãng cười như một kẻ ngốc, hừ, chơi xấu, thiếu đánh, nếu không Hòa Cốc ở bên cạnh, Tư Ninh Ninh còn muốn xông lên cào anh ấy hai cái cho hả giận.

U oán trừng mắt nhìn Hoắc Lãng, Tư Ninh Ninh nhất thời nổi giận, Hoắc Lãng bên kia đã nhồi bột làm xong bánh canh, cho nước vào nồi, đồng thời nói: "Rau nhặt xong chưa em? Sắp cần cho vào nồi nấu rồi."

Tư Ninh Ninh bĩu môi, một lần nữa tiếp tục nhặt rau: "Sắp xong rồi!"

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ trôi qua, đội sản xuất ba nghênh đón một năm trồng vội gặt vội, lịch trình dạy học của Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt dày đặc, chỉ phụ trách việc bên này.

Còn Từ Thục Hoa khối lượng công việc chẳng kém cạnh, mà vì sinh tồn, hoặc là nói để cuộc sống ổn định hơn phần nào, mỗi ngày dọn dẹp xong nhà ăn bên này cậu ấy sẽ đi đến kho lúa đội lãnh lưỡi liềm cùng nhau xuống đất cắt lúa.

Trừ cái này ra, buổi tối về nhà thanh niên trí thức, rửa mặt xong trước khi mọi người thổi đèn, cậu ấy nương ánh sáng bó rơm, tích góp hai ba hôm đi đến đội đổi công điểm.

Mọi người đều biết ước lượng sức mình vừa phải với khối lượng công việc, chỉ là tình huống mỗi người khác nhau, Tư Ninh Ninh không biết khuyên thế nào, cô chưa từng ở trong tình cảnh của Từ Thục Hoa cho nên không thể khuyên được nhiều.

Chỉ là mỗi tối Từ Thục Hoa bận rộn, cô luôn lấy cớ chuẩn bị soạn bài, thắp đèn dầu lâu hơn một chút.

Tưởng Nguyệt học theo, thường xuyên cùng nhau tán gẫu soạn bài, hai bàn nhỏ đặt bên nhau, mỗi cái bàn đặt một cái đèn dầu, toàn bộ sáng hơn bình thường rất nhiều.

Từ Thục Hoa ngồi bó rơm nhiều ít cũng có thể nương ánh sáng.

Ngay cả khi sự giúp đỡ trong im lặng, đôi khi người có mắt đều ghi tạc trong lòng.

Tình cảm của các cô gái dành cho nhau, mọi người quan tâm Từ Thục Hoa, Từ Thục Hoa cũng đền đáp lại bằng một chút việc nhỏ.

Chẳng hạn như Tư Ninh Ninh luôn đặc biệt quan tâm đến vệ sinh, mà có đôi khi không rảnh lo, cho nên phòng ngủ lộn xộn thì Từ Thục Hoa giúp dọn dẹp.

Còn Tưởng Nguyệt không chú ý cái gì, chỉ phiền muộn bị muỗi đốt, vì thế khi nấu cơm Từ Thục Hoa rút thời gian phơi ngải thảo, dựa theo cách Tư Ninh Ninh chỉ, làm ra nhan muỗi, phơi khô mang về nhà thanh niên trí thức dùng.

Nó không thể diệt hết muỗi, nhưng ít nhất nó có thể xua đuổi hầu hết, tóm lại hữu dụng.

Đây là chuyện bên nhà thanh niên trí thức, bên lớp xóa mù chữ cũng có một số an bài khác, ví dụ như tan học buổi chiều trời còn sáng, không cần ai bảo, mấy đứa nhỏ xuất thân con nhà nông biết đây là đoạn thời gian đặc thù, viết xong bài tập sẽ sôi nổi phụ người lớn làm việc. Sức lực lớn chút thì xuống đất ôm hạt kê, cột lại.

Sức lực yếu chút, như mấy bé gái đi theo mọi người nhặt bông lúa rơi trên ruộng.

Sau một tháng làm việc bận rộn, bọn trẻ bị cháy nắng đen như cá chạch. Triệu Hoành Binh thấy hết, đồng dạng Tư Ninh Ninh cùng Tưởng Nguyệt gầy sọp đi, Triệu Hoành Binh cũng có lưu ý.

Có thể là để thưởng cho bọn trẻ, hoặc cũng có thể là săn sóc hai vị giáo viên trọng trách nặng nề, nhà ăn lớp xóa mù chữ lần đầu tiên thêm món.

Triệu Hoành Binh mang theo hai con thỏ đã giết làm sạch đến để Từ Thục Hoa nấu cơm, cũng dặn dò mấy đứa nhỏ trong đội bình thường về nhà ăn cơm nay ở lại ăn bên này.

Tư Ninh Ninh và Tưởng Nguyệt hai vị giáo viên thì càng không cần nói, đương nhiên phải ở lại ăn cơm.

Bình thường Từ Thục Hoa ít nấu thịt, lưỡng lự chẳng biết nấu thế nào liền hỏi ý kiến Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh miêu tả cách nấu một món ăn đơn giản, khoai tây hầm thịt thỏ, cho thêm hành, gừng, tỏi gia vị, đặc biệt thêm chút ớt khô cho đậm vị, nấu thành hai cái nồi lớn.

Bình Luận (0)
Comment