Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Thêm Trợ Cấp

Chương 475: Thêm Trợ Cấp Chương 475: Thêm Trợ Cấp

Editor: Hye Jin

Bọn nhỏ ăn cái miệng bóng mỡ, ánh mắt lộ ra vẻ thỏa mãn, Triệu Hoành Binh hai tay chắp sau lưng đứng ở cửa nhìn, nhìn thấy hình ảnh này, liền thở phào ra một hơi, nhấp cái môi khô khốc gật gật đầu, chậm rãi xoay người rời đi.

Chỉ trong hai ba ngày sau đó, Triệu Hoành Binh đã ban hành một mệnh lệnh mới trong đội, về sau mỗi tháng, đội sẽ trợ cấp nửa con thỏ cho lớp xóa mù chữ để cải thiện thức ăn cho xấp nhỏ.

Mặc khác cùng ngày sẽ trợ cấp cho hai vị giáo viên một cái đùi thỏ, đây là trợ cấp đã thỏa thuận lúc mở rộng lớp xóa mù chữ.

Hai cái gộp lại, vừa đủ một con.

Tư Ninh Ninh biết rất rõ về khả năng sinh sản của thỏ, nếu sau này đội bắt đầu chăn nuôi, một hoặc hai con thỏ mỗi tháng hoàn toàn không thành vấn đề, vì vậy cô ấy không có ý kiến gì, Triệu Hoành Binh đã đề ra thì cô tiếp nhận thôi.

Là Tưởng Nguyệt ít ăn thịt, cái đùi thỏ nói nhiều không nhiều mà ít cũng chẳng ít, chặt ra cũng được hẳn nửa chén thịt! Trong lòng Tưởng Nguyên xấu hổ cứ đi theo sau Tư Ninh Ninh luống cuống tiếp nhận.

Và Tưởng Nguyệt hiếm khi ăn, phần lớn là cô lấy để đổi đồ vật, chẳng hạn đổi được 18 quả trứng gà với một thím trong đội. Hoặc gần đây đổi một ít đường đỏ với Tư Ninh Ninh.

Mỗi lần đến ngày đèn đỏ, phản ứng của Tưởng Nguyệt rất lớn, còn kịch liệt hơn cả Tư Ninh Ninh, cho nên ở phương diện này cô vẫn luôn chú ý rất nhiều.

Thời gian lắc lư trôi qua đến cuối tháng 8 đầu tháng 9, lớp học xóa mù chữ được nghỉ hai ngày, Tư Ninh Ninh hiếm khi được nghỉ ngơi, cô thay áo ngắn cùng quần tây bình thường hay mặc, tìm kiếm mấy bộ váy mà Hoắc Lãng mang đến thay vào.

Cô vốn đã trắng, ngày thường ở lớp xóa mù chữ nắng mặt trời không chiếu vào nổi, cho nên da càng trắng, mặc bộ váy màu xanh nước biển, không chỉ khiến cô trông mảnh mai mà còn khiến dáng người yếu điệu, đi bước uyển chuyển nhẹ nhàng, càng thêm nổi bật

Từ phòng bước ra ngoài, Tưởng Nguyệt và Từ Thục Hoa xem đến ngơ ra chứ đừng nói đến những người khác.

Sau khi tiếp nhận công việc của lớp dạy chữ, trang phục hàng ngày của Tư Ninh Ninh rất giản dị, trang phục phổ biến nhất là áo ngắn, áo sơ mi cùng quần tây thôi.

Một là không có thời gian sửa soạn, hai là dạy học, trước mặt mấy đứa nhỏ vẫn lên nghiêm trang chút.

Tư Ninh Ninh tự xưng bình thường ăn vận quá xuề xòa, trang điểm hơi lôi thôi, đột nhiên nhận được ánh mắt "kinh diễm" này có chút không thích ứng được.

Hay là, đột nhiên có chút không tự tin? Xấu hổ quá.

Cúi đầu kéo kéo, một tay ôm quyển sổ bìa da màu đen, một tay kéo kéo váy, khẽ lắc qua lắc lại, hỏi: “Ừm … cũng may là vừa người. Có phải không hợp không?"

"Sao mà không hợp chứ? Là hợp đến mức không thể hợp hơn nữa!"

Tưởng Nguyệt chống lên bàn, rống to một tiếng, hếch cằm về phía cửa nói: “Không tin cậu xem!"

Tư Ninh Ninh trong nháy mắt nhìn về phía cửa, liền thấy Mạc Bắc cùng Tống Thư Hãn đứng ở cửa quên cả bước chân vào.

Hai người một người ánh mắt nóng rực, người khác thì lơ đãng nhìn đi chỗ khác, mặt không hiểu vì nguyên nhân gì hồng hồng.

Từ ánh mắt của họ, Tư Ninh Ninh cơ bản xác nhận một điểm.

Bộ đồ này có vừa vặn hay không, cô không biết.

Nhưng ít nhất, là đẹp...

Đẹp là được.

Cảm xúc thẹn thùng dần dần xóa đi, Tư Ninh Ninh cười rạng rỡ, "Hiếm khi được nghỉ ngơi, tớ ra ngoài đi dạo, trưa sẽ không về, các cậu không cần chờ tớ!"

Thiếu nữ lon ton chạy về phía cửa, làn váy đung đưa còn đẹp hơn cả đóa hồng đung đưa trong gió, khi người đi ngang qua, cũng không biết là kinh diễm tâm tư ai, cái đoạn tình cảm chôn dấu ở sâu dưới ao hồ lăn tăn gợn sóng.

Mạc Bắc co duỗi ngón tay, trong nháy mắt hắn rất muốn nắm lấy cổ tay trắng nõn mảnh khảnh kia, cuối cùng chỉ có thể để người ấy đi xa.

Nếu như ngay từ đầu hắn thể hiện rõ tâm ý của mình ...

Nếu ban đầu không lạnh tanh, lựa chọn đối xử ôn nhu ...

Có phải hay không ...

Sẽ có một kết cục khác?

Mạc Bắc nắm chặt lòng bàn tay.

Bên kia, Tư Ninh Ninh chạy lon ton đến rừng trúc nhà họ Trần, từ rất xa, qua khe hở rừng tre nhìn thấy Hoắc Lãng đang bận rộn làm gì đó trong góc nhà mới.

Tư Ninh Ninh chạy lon ton tới gần, khom người, bím tóc tuột khỏi vai, cô nghiêng đầu nhìn: “Anh đang làm gì vậy?”

Người đột nhiên kêu một tiếng, Hoắc Lãng sợ tới mức cả người run lên, tay nện búa suýt chút đập vào tay.

Hoắc Lãng chậm động tác quay đầu nhìn Tư Ninh Ninh, thấy em ấy mặc bộ đồ hắn nhờ người mua, đưa mắt quét trên dưới vài lần, cuối cùng nhìn cánh môi cong lên của cô gái nhỏ, giọng nói dịu dàng hẳn ra:

"Rất hợp."

Là quá thích hợp.

Rất giống những nữ sinh viên đại học mà hắn đã từng nhìn thấy trong những bức ảnh cũ của bà.

Nói đến nữ sinh đại học, Hoắc Lãng không khỏi suy nghĩ nhiều, nghĩ tới đây, đột nhiên lui về phía sau hai bước, từ trên xuống dưới nhìn Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh nước da trắng, bộ dạng xinh đẹp, là kiểu người mặc gì cũng đẹp, nhưng sẽ luôn có thứ phù hợp với em ấy nhất.

Hoắc Lãng nhìn ngắm em ấy một hồi, trong lòng xác định, vỗ vỗ tay cầm cái ghế nhỏ đặt ở dưới bóng cây, ý bảo Tư Ninh Ninh ngồi.

Khi Tư Ninh Ninh vừa ngồi xuống, hắn đột nhiên hỏi một câu lạc quẻ: "Lần sau anh mua cho em thứ khác nhé.”

"Hả?"

Tư Ninh Ninh trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

Hoắc Lãng cười lắc đầu: "Không có việc gì."

Nhắc lại vấn đề vừa rồi hỏi Tư Ninh Ninh: “Không có gì, chỉ là nhóm tường vi mới trồng đã ra hoa rồi, anh dùng đinh cố định lên tường để nó bò lên tường."

Hắn chỉ cho em ấy thành quả hắn đã làm.

Tư Ninh Ninh ngồi trên ghế xếp nhỏ dùng khuỷu tay chống đầu gối, chống cằm nhìn Hoắc Lãng: "Tường vi không phải dây leo, nếu muốn nó bò lên tường thì phải cố định tốt, bằng không nó sẽ cứ rủ xuống."

Hoắc Lãng gật đầu, đặt búa xuống, ngồi xuống bên cạnh Tư Ninh Ninh: "Cành cây còn nhỏ quá, anh làm vậy trước, chờ về sau nó dài ra, cứng cáp hơn anh thắt thêm hai dây thừng cho nó bò lên trên."

Tư Ninh Ninh gật đầu.

Đáng tin cậy.

Bình Luận (0)
Comment