Editor: Hye Jin
"Lại nói tiếp lúc trước chuyện lông vịt, anh có qua nói chuyện với chú Tam Đức, cơ mà anh không nhiều lời, chỉ là nhờ chú ấy giữ lại một ít lông vịt mềm, càng mềm càng tốt."
Hoắc Lãng đứng dậy, đưa tay về phía cô, dắt cô đứng dậy đi về phía nhà cũ: "Hôm qua anh có qua, chú ấy tích góp được một túi nhỏ, đều đã xách lại đây, em muốn xem không?"
"Thật ạ? Tốt quá, ở nơi nào?"
Tư Ninh Ninh đầu gật như gà mổ thóc, đi theo sau thúc giục.
Trở lại nhà cũ, Hoắc Lãng từ sau cổng lấy ra một cái túi da rắn, mặt trên của túi da rắn trống không, nhưng đáy lại tròn trịa, rất nhiều lông vịt chỉa ra từ túi da rắn.
Hoắc Lãng mở miệng túi ra: "Đều đổ ra hết sao? Em đừng sờ, dơ."
Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Đừng đổ ra ngoài, để đây gió thôi bay hết mất, để em nhìn xem."
Hoắc Lãng gật đầu, mở miệng túi đưa đến trước mặt cô.
Tư Ninh Ninh cúi đầu vươn cổ nhìn bên trong.
Lông vịt chắc là tùy ý thu thập, có dính phân vịt, còn mơ hồ dính máu, khó trách Hoắc Lãng nói bẩn không cho cô chạm vào.
Cái này không chỉ bẩn mà mùi còn hăng ghê gớm, vừa cay mũi cay luôn cả mắt.
Tư Ninh Ninh rụt đầu lại, chớp chớp mắt.
Hoắc Lãng siết chặt miệng túi hỏi: "Có dùng được không?"
Tư Ninh Ninh lau đi nước mắt khó chịu nơi khóe mắt, gật đầu nói: "Hẳn là có thể, cơ mà phải xử lý mất thời gian."
Tư Ninh Ninh hiểu dụng ý của Hoắc Lãng, anh ấy không nói chắc chắn với chú Cố Tam Đức, chỉ đơn phương nhờ hỗ trợ gom ít lông vịt, hiện tại đám lông này mang về để thực nghiệm.
Bảo đảm được cách làm, hoặc là xấp xỉ thì mở miệng.
Không phải Hoắc Lãng không tin tưởng Tư Ninh Ninh, mà muốn trở thành nghề phụ, trở thành nghề trong danh ngạch công tác của xã viên không đơn giản là được hay không được mà còn tính toán phí tổn, lời lãi.
Nếu chi phí và lợi ích về cơ bản là bằng nhau, thì không tất yếu làm.
"Yêu cầu xử lý thế nào? Em nói anh làm."
“Anh?” Tư Ninh Ninh cười cười, xắn tay áo ngay ngắn: “Vẫn là thôi đi, nhà anh có thùng hoặc chậu gì đó không dùng đến không?"
Hoắc Lãng không có phản bác, chỉ nghĩ chờ em ấy xử lý hắn đi theo làm theo là được: "Bồn tắm có được không?”
"Không được, cái này rất bẩn, có vi khuẩn, bồn tắm cũng được nhưng không thể sử dụng được nữa. Anh tìm cho em cái thùng có thể đựng nước là được, cũ hay dơ chút không thành vấn đề."
Hoắc Lãng gật đầu hiểu ý, xách túi da rắn giúp Tư Ninh Ninh ra sân sau, hắn từ sân sau ở trong phòng quay cuồng tìm kiếm cuối cùng lôi ra một cái chậu từ đáy giường Sớm Mầm.
Tư Ninh Ninh từ trước đến giờ chưa từng biết áo khoác lông vũ được sản xuất như thế nào trước đây, cô dựa vào cảm giác làm thôi.
Lông vịt phải chọn lọc, nếu lông cứng quá thì khẳng định không được, còn phải sát trùng tiêu độc, đám lông vịt mới vừa lấy về này, thực dơ, bước đầu tiên đương nhiên phải làm thật sạch.
Hoắc Lãng dựng chậu gỗ ngồi xổm bên giếng, Tư Ninh Ninh một bên ấn nước, một bên lấy chổi quét lớp bụi dày tích tụ trên chậu gỗ.
Sau khi rửa sạch chậu, Tư Ninh Ninh đổ nửa chậu nước vào, bắt đầu sai sử Hoắc Lãng đổ lông vịt vào trong chậu, đè cho nó thấm nước để không cho nó bay loạn xạ.
Hoắc Lãng không ngốc, lông vịt dơ vậy Tư Ninh Ninh bước đầu muốn làm gì hắn lập tức đoán được: "Anh rửa hai lần trước, chờ sạch sẽ chút rồi em lại đến làm."
Tư Ninh Ninh liếc nhìn thấy phân vịt tí tách trong đám lông vịt, hai mắt không tự chủ được mở to, không chút do dự gật đầu đồng ý.
Được đi, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn hơi bế tắc không duỗi tay ra được.
Bóng tre ở sân sau đung đưa đung đưa, tiếng nước tí tách vang lên, Hoắc Lãng bận nhặt những dị vật và lông vịt không dùng được, Tư Ninh Ninh hai tay túm váy chỉ huy.
"Cái đống này không được, anh lấy ra đi! Vết máu dính lông vịt, có thể làm nó tách ra không anh?"
“Có thể.”
Hoắc Lãng làm theo lời cô gái nhỏ, vội kép đám lông vịt dính vào nhau xoa xoa vào trong nước.
Thấy vết máu trên lông vịt được lau sạch, Tư Ninh Ninh hỏi: "Đám lông vịt này làm sao thu thập đến vậy anh? Còn có vết máu, chắc là giết vịt?"
“Hẳn là vậy.”
Tư Ninh Ninh gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Đội sản xuất bảy nuôi vịt đều là vịt bình thường, lông vịt không phải chủ đạo trắng mà là màu xám đen, xám tro, nếu thật sự chọn dùng, quần áo niên đại này phần lớn màu tối, sử dụng không thành vấn đề.
Chứ như đời sau nhiều loại áo khoác lông vũ đều là màu sắc tươi, lông vịt phải dùng loại trắng tinh bằng không sẽ lộ.
Hoắc Lãng cọ rửa lông vịt hai ba lần, lập lại hơn chục lần, xác định không có gì dị vật hay dơ bẩn mới đưa cho Tư Ninh Ninh, hắn đứng dậy ra tìm cái chổi và ky hốt rác, đám lông vịt mới lấy ra quét hết đổ ra ngoài.
Làm sạch bề mặt của lông vịt, trên thực tế, mùi tanh đặc trưng vẫn còn đó, Tư Ninh Ninh sau đó thay nước, sau khi cẩn thận vớt ra hai lần cô bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.
Vì cô thích sạch sẽ nên trước đây bên giếng có xà phòng, bất quá nhà mới bên kia đồ đạc đã đặt mua đầy đủ hết rồi. Hoắc Lãng bên kia đào một cái giếng mới, xà phòng đã bị lấy đi, bây giờ bên này chỉ còn vài miếng bồ kết.
Tư Ninh Ninh dùng bồ kết tạo bọt ra tay rồi mới cho tay vào đám lông vịt vò vò, y như giặt quần áo, đem lông vịt ướt cuốn lại bên nhau vò.
Cứ lưu trình vậy làm bốn năm lần, tay Tư Ninh Ninh nhiễm nước trắng bệch, mà mùi mùi tanh đặc trưng không tiêu tan bao nhiêu, Tư Ninh Ninh có chút lo lắng, vừa xoa xoa vừa nỗ lực làm sao giải quyết vấn đề này.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thật đúng nảy một ý tưởng.
Vôi sống!
Cho vôi sống vào nước không chỉ có tác dụng khử mùi mà còn khử trùng.
Nghĩ là làm liền.
Tư Ninh Ninh đứng dậy, giũ nước khỏi tay, thả ống tay áo đi ra ngoài.
Hoắc Lãng đang bận rộn ở sân trước nhìn thấy em ấy đi ra ngoài, vội buông đồ đi theo phía sau hỏi: “Em định làm gì?”
"Em thiếu chút đồ, trở về nhà lấy!"
Lúc trước dạy hai cô gái trong đội trồng khuẩn nấm, trong đội đã cấp 2 cân vôi bột xong việc không thu hồi về, lúc đó thời tiết ấm dần lên, sợ có rắn, trùng vào nhà, cô ở cửa và cửa sổ rải một ít, còn lại nhiều lắm.
Lúc này vừa vặn có thể dùng tới!
"Buổi trưa em ở chỗ này ăn cơm, anh không bận thì nấu cơm trước nha!"
"Được."
Hoắc Lãng thong dong đáp lời, đợi Tư Ninh Ninh chạy đi không còn bóng dáng nữa, hắn đi vào nhà bếp, cầm dao phay đi sang chỗ chuồng thỏ.
Tháng trước thỏ đã sinh một lứa, đã sớm cai sữa rồi, có thể ăn rau, giữ lại thỏ giống không còn ý nghĩa quá lớn nữa, Hoắc Lãng tính toán làm thịt ăn, còn về sau làm giống thì có thể chọn trong đám con một con đẹp là được.
Mở lồng ra, chộp lấy đôi tai dài của con thỏ, buộc chặt lồng lại, Hoắc Lãng nhanh nhẹn mần thịt, lột da.
Vốn như như trước đây, lột da chuẩn bị vứt đi, khóe mắt liếc mắt nhìn cái chậu gỗ bên giếng, Hoắc Lãng nhớ đến đội sản xuất bọn họ muốn nuôi thỏ, trong đó còn nói là muốn da này làm thứ gì đó.