Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 477 - Chương 477: Thiệt Tình Đối Thiệt Tình

Chương 477: Thiệt Tình Đối Thiệt Tình Chương 477: Thiệt Tình Đối Thiệt Tình

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng có thể xử lý đơn giản, chứ mà tinh tế hơn thì không.

Hiện tại thiếu chính là kỹ thuật, Hoắc Lãng cho rằng Tư Ninh Ninh hẳn là biết chút ít, nếu không em ấy đã không đem chuyện này nói ra, cho nên hắn ném da thỏ vào chậu rửa rau, chờ Tư Ninh Ninh trở về mới sắp xếp.

Tuy nghĩ như vậy, nhưng khi hắn xoay người muốn làm chuyện khác, Hoắc Lãng lại đột nhiên quay đầu lại.

Da thỏ trong chậu bị lộn ngược, máu me đầm đìa, lo lắng Tư Ninh Ninh sợ hãi, lùi lại một bước, nhặt da thỏ đi đến giếng nước rửa sạch một lần nữa, rửa sạch toàn bộ vết máu trên bề mặt, lộ ra lớp da trắng nõn mới thu tay làm việc khác.

Tư Ninh Ninh nhanh về trở về, ngâm lông vịt trong thùng nước vôi không phải một chốc là xong, cô làm xong thì ở sân sâu rút ra cái sàng tre từ trong đống củi.

Để ý đến những thứ màu trắng trong chậu nhỏ. Tư Tư Ninh Ninh còn đang nghĩ Hoắc Lãng mua thịt lúc nào, đến khi nhìn kỹ lại phát hiện cái đó có kỳ kỳ, để ý nhìn sát vào là da thỏ đã bị lộn ngược.

Tư Ninh Ninh xoa xoa chóp mũi, lắc lắc đầu nhìn xung quanh, thấy bên cạnh không có ai, xấu hổ dần dần biến mất.

Cô tìm Hoắc Lãng hỏi về da thỏ, lại hỏi con thỏ mới nuôi mấy hôm giết làm cái gì? Hoắc Lãng trả lời thực đơn giản:

"Giết ăn thôi, không phải rất rõ ràng sao?”

Về phần da thỏ, Hoắc Lãng đem suy nghĩ cùng phỏng đoán nói cho Tư Ninh Ninh, Tư Ninh Ninh gật đầu: "Em giống anh từng nhìn qua người ta gia công da, anh có biết làm cái này không?"

"Biết mà lại không, phương pháp rất thô bạo."

Tư Ninh Ninh ừ một tiếng: "Vậy anh làm như thế nào? Có thể làm một lần sao? Em nhìn xem lúc đó xem phương pháp nào thích hợp, hoặc là kết hợp một chút, tổng kết ra phương pháp thích hợp."

Yêu cầu của Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng có thể nói "không" được sao?

Mùa làm ruộng bận rộn đã qua, thời gian nhàn rỗi rất nhiều, hắn chỉ muốn muốn cả ngày dính lấy Tư Ninh Ninh, sao có thể từ chối?

Hoắc Lãng gật đầu lia lịa: “Được, làm cái này tốn thời gian, hiện tại ngâm nó trước đi, ước chừng chạng vạng mới có thể làm bước tiếp theo, em có thể chờ đến lúc đó sao?"

“Có thể chứ!” Tư Ninh Ninh nhe răng, ngoan ngoãn cười ngọt ngào: “Trễ quá thì anh đưa em một đoạn, em sợ đường đi có rắn."

"Được."

Hoắc Lãng đồng ý không do dự.

Da thỏ sạch hơn nhiều so với lông vịt được nhặt tùy ý, bước đầu tiên là ngâm nó trong nước sạch, Hoắc Lãng rửa nó trong chậu rửa rau, Tư Ninh Ninh không có nói cái gì.

Sau khi ngâm da thỏ, cơm trong nồi đã gần chín, Hoắc Lãng vớt đi những gạo chưa chín kỹ ra để ráo cơm.

Tư Ninh Ninh rửa tay xắn tay áo hỗ trợ. Nhanh nhẹn chặt nhỏ thịt thỏ thành từng miếng nhỏ, Tư Ninh Ninh đi đến bên giếng rửa sạch, sau đó dùng vải bố lau đi vệt nước.

Đã quá quen thuộc, cô lấy ra hành, gừng, tỏi, ớt khô ra một cách dễ dàng, Tư Ninh Ninh băm tỏi, rửa sạch hành, đập dập tỏi, một lượt băm hành gừng tỏi, bên kia Hoắc Lãng vừa lúc đem nồi rửa sạch sẽ, bệ bếp thu thập dằn chỗ ra cho cô.

Phất tay cho Hoắc Lãng lui ra, Tư Ninh Ninh đến bệ bếp đổ dầu vào nồi, dùng cái sạn rải đều để toàn bộ nồi sắt sinh dầu, cô trước tiên ném vào ít hành tỏi gừng cho thơm, sau đó lấy tô đựng thịt thỏ đổ hết vào xào.

Mùi hành, gừng, tỏi và thịt thoảng từ bếp phiêu đãng ra ngoài, Hòa Cốc cùng Sớm Mầm trộm ở cửa thò đầu vào xem. Hoắc Lãng trừng mắt nhìn, hai đứa nhỏ che miệng mừng thầm chạy đi.

Hoắc Lãng ngồi bên bếp nhóm lửa, đôi mắt sâu thẳm nhất thời không rời khỏi người Tư Ninh Ninh nổi, thỏa mãn thở dài:

"Khó có được một lần em ăn mặc xinh đẹp, hẳn là phải để em ngồi yên ổn nghỉ ngơi một lát mới là, ai ngờ đến đây bắt em vào bếp nấu cơm.”

Tư Ninh Ninh liếc Hoắc Lãng một cái: "Ngồi làm gì? Làm linh vật chờ anh nuôi?"

"Không được à? Anh nuôi nổi mà."

Tư Ninh Ninh hừ một cái, xào thịt thỏ cho chín xong lấy chén nhỏ múc ra một ít, để sang một bên rồi lại để trong nồi lần nữa đổ thêm ít dầu và ớt khô.

Thơm phức, vừa xào thịt thỏ vừa nói chuyện với Hoắc Lãng:

"Em cũng muốn làm phu nhân nhà giàu lắm chứ, ngày ngày ăn uống chơi bời không làm gì, chỉ là hiện tại điều kiện này, nếu là anh đau lòng em, muốn em nghỉ ngơi nhiều chút, vậy thì lại nỗ lực thêm chút."

Những gì Tư Ninh Ninh nói chỉ là nói đùa mà thôi, hơn nữa cô có điểm bỏ qua tình cảnh trước mắt chống chủ nghĩa tư bản, bất quá Hoắc Lãng không suy nghĩ nhiều, ý tưởng đầu tiên không phải cảm thấy Tư Ninh Ninh quá mức tư bản chủ nghĩa mà theo bản năng cảm thấy Tư Ninh Ninh đang cổ vũ hắn, bảo hắn học nấu ăn nhiều chút.

Chờ hắn thành thạo nấu cơm ngon rồi thì không cần Tư Ninh Ninh phải xuống bếp.

Tuy có chút hiểu lầm, nhưng kết quả cũng không quá sai lệch khỏi quỹ đạo.

Hoắc Lãng cười rạng rỡ, chân thành đáp: “Được, sau này anh sẽ nỗ lực."

Tư Ninh Ninh kinh ngạc liếc anh ấy một cái, cũng không nhiều lời, đưa bát đựng thịt thỏ sống sang: "Anh đi rửa giúp em, nhanh lên, em chờ cho thịt thỏ ra tô."

Hoắc Lãng lập tức đứng dậy cầm cái tô to, chân dài mạnh mẽ đi đến chỗ giếng nước.

Sau khi thịt thỏ được dọn ra, Tư Ninh Ninh rửa nồi, lại đem cơm đã vớt ra cho vào trong cái nồi hình nón, ở trên cô chọc một vòng lỗ cho tô thịt thỏ vào giữa, đập nắp lại nấu.

Thịt thỏ rất dai, tựa như gà mái già, chỉ xào qua không ngon, phải ninh nhừ một lúc.

Ninh một mình quá mất thời gian, nấu xong không chừng đã qua giờ cơm, cứ như này nấu chung với cơm, tiết kiệm được củi lửa, thời gian, một hòn đá trúng mấy con chim, hơn nữa không biết phải tác dụng tâm lý hay không. Tư Ninh Ninh cảm thấy làm như vậy thịt gà, thịt thỏ thơm hơn nấu một mình.

Bữa trưa cùng nhau ăn trong nhà bếp, chiếc bàn nhỏ được đặt ở cửa sau của phòng bếp, Tư Ninh Ninh, Hòa Cốc cùng Sớm Mầm ngồi trên ghế gấp, còn Hoắc lãng ngồi ở ngạch cửa ở sân sau.

Cơm gạo tẻ và thịt thỏ, mỗi món đơn độc nhìn thôi đủ làm người ta chảy nước miếng, bây giờ hai món bày ra trước mặt, nghe mùi hương làm Hòa Cốc hạnh phúc muốn ngất. Cơ mà anh cả cùng Tư Ninh Ninh còn chưa động đũa nên nó phải chịu đựng, quy quy củ củ án binh bất động.

Tư Ninh Ninh đẩy chén thịt thỏ nhỏ đến trước mặt Sớm Mầm, cầm lấy đũa gắp một miếng vào trong chén của Sớm Mầm, ý cười ôn nhu: "Nếm thử xem ăn ngon không? Đây là không cay."

Sớm Mầm phồng má gật gật đầu, cắn một miếng.

Nhai miếng thịt thỏ béo ngậy trong miệng, cô bé nhìn Tư Ninh Ninh: "Ăn ngon, thơm quá đi chị ơi."

Bình Luận (0)
Comment