Editor: Hye Jin
Chân thành đổi lấy chân thành, Tư Ninh Ninh âm thầm lưu ý, Sớm Mầm sớm đã nhận ra, nuốt miếng thịt thỏ thơm ngào ngạt, liếm môi, đôi mắt đen nhanh nhìn Tư Ninh Ninh:
"Chị Ninh ơi, em ăn cay một chút cũng không sao, không cần phiền phức như vậy."
Tư Ninh Ninh thấy cái bộ dạng nghiêm túc này buồn cười, cười ha ha điểm chóp mũi của Sớm Mầm: "Ừ."
Kỳ thật nói vậy thôi chứ không để trong lòng, lần sau cô vẫn làm như vậy.
Hòa Cốc và Hoắc Lãng có thể ăn cay, hơn nữa bọn họ cũng thích ăn cay không cay không vui, ngược lại Sớm Mầm không thích ăn cay, hơi chút cay thôi là gương mặt nhỏ như say rượu, vừa hồng vừa nóng, Tư Ninh Ninh vẫn luôn ghi tạc ở trong lòng.
Hai đứa nhỏ thèm cơ mà dạ dày nhỏ xíu, ăn chút xíu thôi đã rời bàn.
Tư Ninh Ninh ở phương diện ăn uống tương đối khắc chế, ăn tám phần no là được, ăn nhiều dạ dày không thoải mái.
Hôm nay Hoắc Lãng hiếm khi ăn ngon miệng, anh ấy ăn mấy miếng thịt thỏ, rồi trộn sa tế đỏ cả chén, cả cơm cháy dính đáy nồi cũng ăn sạch sẽ.
Tư Ninh Ninh đứng bên cạnh quan sát, ánh mắt kinh ngạc, sợ anh ấy ăn no quá căng bụng, chỉ mà cô lo chứ đương sự không để trong lòng.
Hoắc Lãng dọn chén bát, thu dọn xong tàn cục, dựa vào trong cửa ngạch cửa, nấc một tiếng: "Cuộc sống càng ngày càng tốt, quá thoải mái, quá thích ý, ăn no xong lại buồn ngủ."
Biểu hiện của anh ấy cực kỳ thỏa mãn, trong lòng Tư Ninh Ninh càng hụt hẫng.
Một chén thịt, một bữa cơm đã thỏa mãn ..
Có thể thấy cuộc sống lúc này vất vả và khó khăn đến nhường nào.
"Buồn ngủ thì đi ngủ đi anh, buổi chiều không có việc gì làm."
Hoắc Lãng nghĩ nghĩ đề nghị: "Em cũng ngủ? Anh đem giường tre với cái ghế bập bênh dọn lại bên này, sân sau có bóng cây, còn an tỉnh, chợp mắt một chút."
Hoắc Lãng là người không bao giờ chịu ngồi yên, trước kia luôn là dỗ cô ngủ xong trộm chuồn ra bên ngoài bận việc, hiếm khi anh ấy quyết định nghỉ ngơi, Tư Ninh Ninh sợ anh ấy đổi ý, vội gật đầu đồng ý: "Vâng!"
Hoắc Lãng liền di chuyển ghế bập bênh cùng giường tre sang, đều đặt ở bên này, vì mới xây nhà mới nên hắn mới dọn sang bên kia.
Lăn lộn một hồi, chờ sắp xếp ổn định, Hoắc Lãng còn cầm cái quạt nhỏ quạt quạt đưa cho Tư Ninh Ninh, như là dỗ con nít vậy, còn vào nhà cầm một cái vỏ chăn mỏng, một hai bắt cô đắp lên bụng.
Tư Ninh Ninh vừa buồn cười vừa cạn lời, cuối cùng thỏa hiệp làm theo.
Nhắm mắt lại, nằm trên cái ghế dài, mũi chân Tư Ninh Ninh chỉa chỉa xuống đất, ghế bập bênh bắt đầu lắc lư, tay cầm quạt điểm điểm.
Tiếng chim hót líu lo, tiếng gió thổi vào rừng tre kêu xào xạc, âm thanh của thiên nhiên là liều thuốc ngủ tự nhiên nhất. Mùa hè nóng bức, từng cơn gió nhẹ thổi qua, nằm yên tĩnh trong chốc lát thực mau cơ buồn ngủ đánh úp lại.
“Ngô……”
Tư Ninh Ninh ngáp dài, vô thức điều chỉnh tư thế thoải mái chìm vào giấc ngủ say.
Khung cảnh ở sân sau yên tĩnh thanh bình, Hoắc Lãng nằm trên giường tre nhắm mắt dưỡng thần, hai tay gác sau đầu ngủ thiếp đi. Mãi đến khi âm thanh cái ghế lắc lư bên cạnh ngừng hẳn, hắn chậm rãi mở mắt, thử gọi một tiếng:
“Ninh Ninh?”
“……”
Tư Ninh Ninh không trả lời.
Hoắc Lãng chậm rãi lật người ngồi dậy, trầm mặc một lúc rồi đứng dậy, tiếng giường tre kẽo kẹt kẽo kẹt.
Anh ngồi xổm bên ghế bập bênh, vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt non nớt của Tư Ninh Ninh: "A Ninh ..."
"Ừm ... Hoắc Lãng, đừng quậy nữa."
Tư Ninh Ninh không biết là ngủ hay thức, đưa tay nhỏ nhỏ quơ quơ một phen, thân hình mềm mại rúc ở trên ghế bập bênh, giọng nói mềm như mèo kêu, Hoắc Lãng không chịu được khống chế, chậm rãi cúi đầu thơm lên trán cô gái nhỏ một cái.
Hình như có phản ứng, Tư Ninh Ninh rục rịch, ở hõm vai Hoắc Lãng quyến luyến cọ cọ.
Hoắc Lãng cảm thấy trong lòng nóng đến lợi hại.
Nhanh thôi.
Hắn thực mau là chính thức rước em ấy về nhà rồi.
Chỉ thiếu một chút thôi, một chút cuối cùng...
Lưu luyến âu yếm gương mặt nhỏ, Hoặc Lãng xoay người đi ra khỏi sân sau.
Giấc ngủ này Tư Ninh Ninh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, ngày thường dạy học có ngủ trưa, cô vì sợ trễ thời gian dạy học cho nên ngủ không sâu, còn giấc ngủ này ngủ ngon vô cùng, giống như là đền bù thiếu hụt cả quãng thời gian qua. Ngủ dậy không chỉ tinh thần sảng khoái mà cả thân thể cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tư Ninh Ninh ngồi một hồi trên ghế bập bênh cho tỉnh ngủ, gọi Hoắc Lãng nhiều lần không có tiếng đáp lại, cô quay đầu nhìn, Sớm Mầm cùng Hòa Cốc hai đứa nhỏ ngủ bên giường tre, nơi nào có bóng dáng của Hoắc Lãng đâu.
Vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn có chút mơ hồ, Tư Ninh Ninh căn bản không tự hỏi là Hoắc Lãng có ngủ hay không hoặc là ngủ bao lâu, phản ứng đầu tiên là muốn tìm Hoắc Lãng, xem anh ấy đang làm cái gì.
Chân có chút tê, Tư Ninh Ninh đứng dậy động một chút, hai chân mềm nhũn ngồi ngược trở về.
Ngồi thêm một lát, lần này cô học được cách thông minh, cô động chân trước, không khó chịu mới đứng lên đi ra ngoài.
Đi xuyên qua phòng bếp tiến vào nhà chính, bên ngoài truyền đến âm thanh hự hự: "Hoắc Lãng?"
Tư Ninh Ninh ngập ngừng gọi một tiếng, lúc đi ra ngoài liền thấy Hoắc Lãng chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, đầu vai, lưng thấm đẫm mồ hôi, cánh tay cơ bắp sáng bóng, bả vai còn dính bụi.
Nghe tiếng cô người đàn ông quay lại, khuôn mặt tuấn tú mồ hôi không ít.
Hoắc Lãng đang cưa gỗ, không có dụng cụ công nghiệp hóa, chỉ có thể dùng dây mài từng chút, trong nhà không có đồ gì bảo hộ lao động, mà niên đại này làm gì có để ý đến mấy cái đó, cho nên trên người đầy mùn cưa.
"Dậy rồi sao? Đừng dán lại đây, bẩn."
Tư Ninh Ninh bình thường là người đặc biệt sạch sẽ, không giặt sạch khăn lau mồ hôi nhất định sẽ chịu không nổi, buộc phải giặt sạch. Mà lúc này Hoắc Lãng một thân mồ hôi cô một chút không ngại, vòng tay ôm vòng eo to của anh ấy, cái trán nghiêng sang đặt ở trên sống lưng vững chải, cứ dính người như thế.
Hoắc Lãng thực sự bất lực: "Anh không làm nữa, được không? Mau buông ra, người anh vừa dơ vừa hôi, làm dơ hết quần áo của em ..."
"Không."
Tư Ninh Ninh dụi trán vào lưng anh ấy, ngắt lời: "Hoắc Lãng, em cảm thấy có thể."
“Cái gì?”
"Em nói anh chuẩn bị đầy đủ rồi, chúng ta có thể kết hôn.”
Tư Ninh Ninh nói từng chữ từng chữ, khoảnh khắc đó Hoắc Lãng kích động, mà chỉ trong chớp mắt, Hoắc Lãng trấn định lại, vừa mất mát vừa bất lực.
"Chờ một chút, chỉ còn một ngăn tủ là đầy đủ hết."
Tứ đại kiện, bàn ghế, giường ngủ có hết rồi chỉ thiếu mỗi cái ngăn tủ.
"Em kỳ thực không thèm để ý những cái đó."
Lý trí của một cô gái mỗi lần thức dậy so với ngày thường thích làm nũng, càng dính người hơn bình thường rất nhiều.