Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Chỉ Còn Một Cái Ngăn Tủ Nữa Thôi …

Chương 479: Chỉ Còn Một Cái Ngăn Tủ Nữa Thôi … Chương 479: Chỉ Còn Một Cái Ngăn Tủ Nữa Thôi …

Editor: Hye Jin

Hoắc Lãng quay lại, nhẹ nhàng đẩy Tư Ninh Ninh ra, lại xoa đầu Tư Ninh Ninh, nhẹ giọng dỗ dành.

"Anh biết, nhưng đây là thứ anh muốn chuẩn bị cho em, phải đầy đủ."

“Nghe lời.”

"Vâng ……"

Sự kiện chung thân đại sự của hai người đã là nước chảy thành sông, Tư Ninh Ninh không cảm thấy cô là con gái, chủ động nhắc đến sẽ bị coi khinh hay gì đó, bất quá chần chờ suy tư một hồi, cô liền gật đầu.

Chờ một chút thì chờ một chút thôi!

Từ từ cũng được.

Hiện tại mọi việc trong đội sản xuất đang quá vội, bọn họ cũng không có thời gian rút ra để lo việc của mình.

"Em mới ngủ dậy, có đói bụng không? Có khát nước không em?"

Tư Ninh Ninh lắc đầu: "Mới ăn trưa bao lâu đâu anh, sao đói nhanh vậy được."

Hoắc Lãng cười cười, nâng nâng cằm ra hiệu cho Tư Ninh Ninh nhìn trời: "Giấc ngủ này ngủ không ngắn."

Tư Ninh Ninh giảo biện: “Ngủ thì nằm thôi không làm gì cả, đồ ăn còn chưa có tiêu hóa hết nữa."

Cơ mà khát thực.

Tư Ninh Ninh vô thức liếm môi, Hoắc Lãng nhìn thấu động tác nhỏ của cô, nắm lấy vai cô, xoay cô sang một hướng khác, đẩy cô về phía phòng chính: "Trên bàn có pha sẵn trà hoa, chắc là nguội rồi, em uống nước đi."

"Chính em đi rót, anh cưa thêm hai tấm ván rồi chúng ta đi xử lý da thỏ."

"Vâng!"

Hoắc Lãng sắp xếp rất vừa ý Tư Ninh Ninh, cô gật đầu không một chút suy nghĩ, lon ton chạy vào phòng chính.

Trong sân, Hoắc Lãng nhìn bóng lưng vui vẻ của cô gái nhỏ mà bậc cười, khom người tiếp tục bận việc.

Khoảng 4:30 chiều, Hoắc Lãng cuối cùng cũng hoàn thành công việc, thả cái búa và cái cưa, đi sang bên giếng múc nước rửa hết tro bụi trên tay, mặt, đợi mát mẻ một chút mới vẫy vẫy tay gọi Tư Ninh Ninh đến trước mặt.

Tùy tiện rút ra đoạn tre, Hoắc Lãng dùng dao chẻ củi chẻ ra, tuyển ra ba khúc lưu lại, còn những đoạn còn lại gạt sang một bên.

Hắn dùng dao chẻ củi vót vót, cao sơ mép bên ngoài, sờ thử, thấy ổn rồi thì vớt tấm da thỏ lên, lộn cái mặt dính thịt, mỡ lẫn lộn ra, rửa sạch sẽ, trải lên tảng đá lớn:

"Mấy năm trước, khi anh chưa chuyển nghề có cùng chiến hữu học, lúc đó không để ý lắm, bước đầu tiên là ngâm, ngâm xong thì tranh thủ lúc da mềm mại dùng tre mài bén hoặc là đá mài, trải ra, tướt hết tàn dư thịt mỡ làm cho sạch sẽ."

"Đây là việc làm cần kỹ một chút, toàn bộ quá trình chỉ bước này là phiền toái. Nếu bước này không xử lý tốt thì các bước sau đó đều uổng phí."

Tư Ninh Ninh gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc nghe.

Hoắc Lãng cười gật đầu, động tác tay không chậm, vừa bận việc vừa chia sẻ với Tư Ninh Ninh toàn bộ hiểu biết của mình tỷ như:

Tại sao lại phải sử dụng tre vót sắc hoặc cục đá mài bén chứ không cần những thứ như dao?

Câu trả lời là dao sắc thì sắc nhưng mà độ cứng và dày nó ảnh hưởng rất nhiều, thực tế nếu để so sánh thì tre vót nhọn hoặc đá mài sắc bén hơn rất nhiều.

Quá sắc bén thì càng phải cẩn trọng, thao tác dễ bị thương.

Tư Ninh Ninh gõ nhẹ cái thanh tre vót nhọn trong tay Hoắc Lãng: "Con người thật thông minh, nói mỗi cái này thôi, phải thí nghiệm bao nhiêu lần mới đưa ra được kỹ xảo cùng kết luận này?"

Hoắc Lãng lắc đầu cười:

"Người thông minh, nhưng thí nghiệm thì không thể nói được. Giống như lần trước anh ở bên ngoài dã chiến, vận khí tốt bắt được cái gì thì bào chế dùng luôn cái đó, không có chú ý đến như vậy."

"Mặc kệ mượn dụng cụ gì đi nữa, lúc làm sạch cũng phải cẩn thận. Nếu làm việc nửa vời, không khéo sẽ bị thương đến tay còn hỏng luôn lớp da thỏ."

Tư Ninh Ninh ngoan ngoãn gật gật đầu, đem toàn bộ lời Hoắc Lãng nói ghi tạc vào trong lòng.

Một miếng da thỏ nhỏ, trước đây Hoắc Lãng ngâm xong chưa đến nửa tiếng đã xử lý xong, hôm nay là để cho Tư Ninh Ninh xem toàn bộ quá trình, Hoắc Lãng cẩn thận hơn rất nhiều, vừa làm vừa giảng, chờ làm xong thì đã một giờ đồng hồ sau.

Lại chà sát tấm da trên phiến đá vài lần, Hoắc Lãng vào bếp xúc hai xẻng tro bếp ra ngoài.

Trải da thỏ ra, rắc tro bếp lên, cuộn lại tiếp tục chà xát nhiều lần: "Tro bếp có thể tẩy dầu mỡ, đồng thời là chất tẩy rửa tốt nhất, dùng xử lý dầu mỡ là thích hợp nhất."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cái đầu nhỏ chạy nhanh, một lúc sau mới hỏi: "Tro bếp chứa kiềm, cho nên có thể khử dầu mỡ, nếu chỉ xét vào tính kiềm vậy thì vôi có phải cũng có thể?"

Vôi sống mang tính kiềm, thành phần chủ yếu là canxi oxit (CaO), ở trong nước phát sinh phản ứng hóa học sẽ thành vôi, sinh ra kiềm.

Cho dù đó là lông vịt hay da thỏ, cách bào chế ở giữa luôn có nét gì đó tương đồng.

Tư Ninh Ninh hỏi Hoắc Lãng: “Dùng phân tro chà sát nhiều lần, sau đó có cần phải ngâm không anh?"

“Đúng vậy.”

Tư Ninh Ninh lại hỏi: “Vậy lúc trước anh ngâm làm sao?"

"Phèn chua, tro bếp hoặc muối, chọn một trong ba, hòa với nước nóng, ngâm hai ba ngày cho sạch sẽ rồi mới tiến hành các bước tiếp theo."

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một lúc, bước này hẳn là có tác dụng phân hủy protein trong lông động vật, nếu bước này được thực hiện tốt, da sẽ mềm hơn và sẽ không có mùi lạ khi sử dụng làm quần áo.

"Dựa theo cách làm của anh khá ổn, em nghĩ thêm một bước ngâm với vôi, có thể khử mùi, còn sát trùng."

Mùi hương ảnh hưởng đến chất lượng của da, mà vi khuẩn ở niên đại y học chưa phát triển này mà nói, Tư Ninh Ninh cảm thấy có thể khống chế trong hai chữ "sát trùng."

Cũng may có thứ tốt như vôi sống, tác dụng lớn, thô sơ, phí tổn thấp, có thể trực tiếp giải quyết rất nhiều vấn đề nan giải.

“Được.” Hoắc Lãng đáp ứng ngay.

Lông vịt và da thỏ không phải là thứ làm một hơi là xong được, thấy trời đã muộn, Tư Ninh Ninh lật chiếc túi da rắn trước đó đựng lông vịt ra giặt sạch sẽ, cuối cùng treo vào một góc ở sân sau để phơi khô.

Làm xong đâu đó cô vỗ vỗ tay chuẩn bị dẹp đường hồi phủ:

"Hôm nay đã trễ rồi, em cần phải trở về."

"Anh đưa em về."

"Vâng. Mà anh này, sáng mai em còn đến, sáng mai em ăn sáng bên này."

"Được, anh chuẩn bị bữa sáng chờ em."

Tư Ninh Ninh gật đầu, hai người cùng nhau đi dạo, đến lớp xóa mù chữ cô xoay người chào tạm biệt với Hoắc Lãng: "Đưa đến đây thôi, phía trước là ký túc xá, con đường rất đông đúc."

Hoắc Lãng nghe vậy dừng lại, nhìn sắc trời còn sáng, Tư Ninh Ninh nhanh y như con thỏ giảo hoạt, hai ba bước đã chạy không còn thấy thân ảnh nữa.

Hoắc Lãng đứng tại chỗ một lúc, đoán được Tư Ninh Ninh chắc đã đến chỗ thanh niên trí thức, mới chậm rãi xoay người lại.

Trong lòng lặng yên mà nhắc mãi:

Còn thiếu 1 cái tủ nữa thôi...

Bình Luận (0)
Comment