Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 480 - Chương 480: Mau Chóng Gõ Định

Chương 480: Mau Chóng Gõ Định Chương 480: Mau Chóng Gõ Định

Editor: Hye Jin

Cầu thang gác mái cũng cần bôi dầu lên hai bên mới được, phương nam núi vây quanh, mối rất nhiều, cần phải phòng bị.

Đêm khuya, Tưởng Nguyệt nằm ở trên giường, mê mê tỉnh tỉnh, không biết là mơ hay là cái gì, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đoạn cầu thang dài, cô nhấc chân định đi, vừa bước qua một đoạn thì hụt chân dẫm vào khoảng không, run run giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.

Tưởng Nguyệt ngồi ở mép giường thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, một lúc sau cô mới phát hiện Tư Ninh Ninh ở giường đối diện vẫn chưa nghỉ ngơi, ở dưới ngọn đèn dầu múa bút thành văn.

Tưởng Nguyệt lau mồ hôi trên trán, đi giày vào phòng chính rót một ly nước, khi quay lại, cô đứng bên cạnh bàn vừa uống nước vừa xem Tư Ninh Ninh bận rộn làm gì.

Tư Ninh Ninh đang ghi lại các bước làm sạch da thỏ, lông vịt, viết đại khái xong nghiền ngẫm các bước, xem có thể thay thế cách làm đơn giản hơn không.

Đại bộ phận Tưởng Nguyệt vẫn có thể hiểu, chỉ duy phía dưới một hàng chữ cô xem đến đầu đầy chấm hỏi: "Cậu đang viết cái gì vậy?"

“Đội sản xuất chúng ta chuẩn bị nuôi thỏ, về sau hẳn là sẽ tự mình gia công da, tớ hiện tại đang suy xét phương pháp, xem phương pháp nào phù hợp thì thi hành."

Tưởng Nguyệt gật đầu: "Ừ, tớ biết, tớ đang nói cái gì, cái này là gì? Nhìn không giống tiếng nước ngoài."

Chỉ chỉ vào quyển tập, Tư Ninh Ninh nhìn sang, bình tĩnh ồ một tiếng: "Đây là phương trình hóa học, tớ tùy tiện viết, cậu không cần để ý."

Vừa rồi lúc ghi chép cô đột nhiên nảy ra ý tưởng, liệu có thể thử làm chất sát trùng, thuốc tẩy, ... với chi phí thấp hay không?

Sau khi tính toán sơ bộ, những thứ trong tay quá ít, muốn làm ra đồ vật thì phải liệt kê các công thức rồi thực nghiệm mới thu thập ...

Không chỉ phiền phức mà còn lãng phí thời gian, ngẫm lại vẫn là thôi đi.

Bây giờ mọi thứ đều ở giai đoạn sơ khai, không nên phô trương quá rộng rãi, bằng không đông không thành tây không phải, lãng phí tiền, mà không chỉ tốn mỗi thời gian tinh lực của cô, mọi người còn phải chạy theo cô.

Vẫn là chuyên tâm vào việc trước mắt đi.

"Cậu đúng là không chịu ngồi yên, hiếm lắm mới có hai ngày nghỉ, cũng không thấy cậu nghỉ ngơi một chút."

"Tớ hiện tại đang nghỉ ngơi đây, mấy thứ này tớ vừa sửa sang, vừa giết thời gian."

Tưởng Nguyệt bĩu môi, nếu mà không phải biết tính cách Tư Ninh Ninh cô thật sự không muốn nói chuyện với Tư Ninh Ninh.

Nói bao lần đều như thế này?

Tư Ninh Ninh nói là tùy tiện làm chút, cuối cùng tỏa sáng rực rỡ ...

Tưởng Nguyệt trong lòng cảm khái:

Đọc sách nhiều ít đúng là chênh lệch lớn quá. Tư Ninh Ninh dạng người ưu tú như này, cô đời này có cưỡi ngựa đuổi theo cũng khó đuổi kịp.

Đọc sách vô cùng quan trọng!

Nhà nghèo muốn đọc sách, người xấu cũng phải đọc sách, người tầm thường không có gia cảnh như cô càng phải đọc nhiều sách!

Tưởng Nguyệt nắm chặt tay trước ngực, Tư Ninh Ninh liếc cậu ấy một cái, không hiểu vì cái gì đột nhiên cậu ấy phấn khích lên như vậy?

"Vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng sao?"

"Không có, đều là việc nhỏ, không cần nói đến."

Tưởng Nguyệt xua tay, cầm lấy hai quyển sách ngồi xuống trước mặt Tư Ninh Ninh.

Tư Ninh Ninh tay dọn bàn dừng lại, giương mắt hỏi cậu ấy: "Cậu làm gì?"

Tưởng Nguyệt lắc lắc cuốn sách trong tay: "Đọc sách chứ làm gì?"

“Không ngủ?”

"Lát nữa ngủ tiếp! Chờ tớ xem xong hai trang sách này đã!"

Tưởng Nguyệt kiên định nên Tư Ninh Ninh cũng không quấy rầy cậu ấy nữa, thu dọn xong đồ đạc, Tư Ninh Ninh vén mùng lên giường, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Tưởng Nguyệt vài câu nhắc nhở cậu ấy ngủ sớm một chút.

Thời gian còn lại, Tư Ninh Ninh đều yên lặng suy tính.

Chú Triệu Hoành Binh là nhân vật bác ái, chuyện chú ấy muốn làm đều cố gắng làm, đối với bọn nhỏ hay xã viên, hay là hai giáo viên như cô vẫn luôn thưởng phạt phân minh, không hề thiên vị.

Nhưng, nếu vấn đề của trang trại thỏ vẫn luôn không được tiến hành thì chế độ khen thưởng như này có thể duy trì bao lâu?

Mặc dù việc nuôi thỏ vẫn được bận rộn làm cả ngày song thực tế thì đi chậm rất chậm.

Tư Ninh Ninh biết nguyên nhân trong đó.

Thứ nhất, lại là nửa cuối năm, thời gian dự trữ thức ăn có hạn, lúc đó thỏ ít nhiều thiếu đồ ăn, nếu là thỏ nhiều quá thì không được.

Cố tình thỏ sinh sản quá nhanh.

Thứ hai, vấn đề bào chế da.

Tư Ninh Ninh chưa tuyên bố rõ ràng, ngay cả khi Triệu Hoành Binh tin tưởng và ủng hộ cô thì đội sản xuất không ít người mang tâm thế chờ xem, loại người này lo được lo mất, sợ vất vả mà công sức đổ ra biển đông, cho nên cố gắng kéo dài công việc.

Triệu Hoành Binh vẫn luôn thúc giục, song với tư cách là đội trưởng của đội sản xuất, chú ấy còn rất nhiều trách nhiệm và nhiệm vụ khác, không phải nhìn chằm chằm mãi được, luôn có chỗ không thể trông tới được.

Tư Ninh Ninh dụi mặt vào gối, trong lòng càng thêm quyết tâm phải hoàn thiện kỹ thuật làm da càng sớm càng tốt.

“Ninh Ninh?”

"Hả?"

Tưởng Nguyệt hỏi: “Tớ đi ngủ, cậu còn dùng đèn không?"

Tư Ninh Ninh thấp giọng đáp: "Không cần, tớ cũng buồn ngủ, cậu thổi đi!"

"Được!"

Sáng sớm hôm sau, Tư Ninh Ninh tắm rửa sạch sẽ, sắp xếp đồ vật lại chỗ cũ, giống như hôm qua, cô đến chỗ Trần gia, trên người mang theo ấm nước cùng túi xách.

Hoắc Lãng như lời hứa chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng không có gì đặc biệt, chỉ là một nồi cháo ngũ cốc lớn với bốn quả trứng gà, Tư Ninh Ninh muốn xem lông vịt và da thỏ, bị Hoắc Lãng nhanh chóng ấn xuống bàn.

Hoắc Lãng chia trứng ra, bốn quả vừa đủ mỗi người một cái: "Ăn cơm trước, ăn rồi lại xem."

"Vâng, được thôi."

Tư Ninh Ninh cầm trứng gà gõ lên mép bàn nhỏ, bóc vỏ một lúc lâu mới hỏi: "Anh hôm nay xem qua chưa? Có biến hóa gì không? Da thỏ phải thay nước vài lần, nhìn không ra cái gì cơ mà lông vịt chắc sẽ nhìn thấy gì đó đúng không?"

Hoắc Lãng trước tiên gật đầu, sau đó lắc đầu: "Anh đã xem qua, lông vịt trong nước kết lại thành một đống, không nhìn ra cái gì."

"Vậy hở?"

Tư Ninh Ninh có chút thất vọng, lúc này Hoắc Lãng mới bổ sung một câu: "Bất quá có thể xác định cái nước vôi hẳn có tác dụng, lông vịt không còn mùi tanh nữa."

“Thật sự!?”

Đôi mắt nai của Tư Ninh Ninh sáng lên ngay lập tức, đây được coi là tin tức tuyệt vời.

"Em ăn nhanh muốn đi xem chút, nếu không có có vấn đề gì lớn, hôm nay có thể vớt ra phơi khô xem tình huống!"

"Được."

Hoắc Lãng gật đầu đồng ý, bình tĩnh lặng lẽ bóc lòng đỏ bỏ vào trong miệng, lòng trắng trứng đặt vào chén của Tư Ninh Ninh.

Bình Luận (0)
Comment