Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Đại Học Công Nông Binh

Chương 481: Đại Học Công Nông Binh Chương 481: Đại Học Công Nông Binh

Editor: Hye Jin

Vội vàng ăn cơm nước xong, Tư Ninh Ninh chạy đi xem tình huống đám lông vịt, quả nhiên đúng như lời Hoắc Lãng nói, nó ướt sũng, nhìn bề ngoài không nhìn ra được cái gì, chỉ là mùi không còn gay mũi như hôm qua nữa.

Đúng vậy, mùi tanh vẫn còn đó, chỉ là không còn nồng nặc như hôm qua.

Hẳn là thêm vôi bột tỉ lệ không đúng.

Phải xem xét tỷ lệ tính toán lại một chút mới được.

Trong lòng hạ quyết tâm, Tư Ninh Ninh quay đầu qua lại, ánh mắt đảo qua sân sau, cuối cùng dừng ở chiếc túi da rắn tối hôm qua treo ở ngoài phơi khô.

Cô cầm cái túi da rắn lại đây, mở banh miệng túi ra cho to, bắt đầu vớt lông vịt trong chậu.

Lúc vớt lông vịt ra, cố gắng ép cho ráo nước hết mức có thể rồi mới cho nó vào túi da rắn, động tác của Tư Ninh Ninh mãi không dừng lại cho đến khi không còn lông vịt trong chậu nữa.

Tìm Hoắc Lãng xin một sợi dây thừng mỏng buộc miệng túi da rắn lại, Tư Ninh Ninh đưa chiếc túi nhỏ nước cho Hoắc Lãng: “Anh giúp em tìm chỗ có nắng, thoáng gió treo lên, đợi nó khô là được."

"Được."

Hoắc Lãng xách túi da rắn ra sân trước.

Sân nhỏ bao quanh bởi rừng trúc, chỉ có sân trước và sân sau là có chút nắng, so với sân sau thì sân trước có nhiều nắng hơn.

Hoắc Lãng điều chỉnh chiếc giá ba chân bằng tre đỡ cây sào phơi quần áo, chuyển nó ra chỗ có nắng, tháo cây sào phơi quần áo ra, luồn chiếc túi da rắn qua đó, sau đó đặt cây sào phơi quần áo trở lại cây sào.

Một chiếc túi to căng phồng còn đang nhỏ giọt treo giữa chiếc sào khô vàng úa, thoạt nhìn thật lạ lùng.

Trước mắt chưa có thiết bị hong khô lông vịt, đành chỉ dùng cách này.

Tư Ninh Ninh khoanh tay đứng nhíu mày ở trước cửa nhà chính, Hoắc Lãng vào nhà thì cô đi theo vào phòng: "Em vừa rồi nhìn thoáng qua tấm da thỏ, phát hiện màu sắc đã trắng hơn không ít."

"Ừ, ngâm thêm hai ngày nữa da sẽ mềm hơn, đến lúc đó sẽ treo lên giá."

“Treo lên giá?"

Quá trình xử lý da thỏ, cô đã xem qua nên biết đại khái, nhưng mà treo lên giá cụm từ này làm cô không nghĩ ra được.

Treo lên giá Hoắc Lãng đã lên kế hoạch từ lâu, bây giờ hắn lấy ra thứ chuẩn bị sẵn cho Tư Ninh Ninh xem, đó là một khung gỗ hình chữ nhật.

Hoắc Lãng biến thành một giáo viên bừng bừng hứng thú, chậm rãi hướng dẫn Tư Ninh Ninh: "Da ngâm trong nước, có tính dai, giống như da thỏ này đi, bình thường trải qua không quá lớn, chờ căng ra thì diện tích sẽ lớn hơn tầm 2 phần 3 nữa."

Hoắc Lãng vừa nói vừa ra hiệu, Tư Ninh Ninh thực mau liền hiểu được, y như là nuôi tằm giăng tơ, cách làm tương tự nhau.

Tơ tằm được kéo căng và phơi khô trước khi chuyển sang công đoạn tiếp theo là se thành sợi.

Da thỏ cũng vậy, chỉ khi hoàn toàn mở rộng tấm da, mới có thể đủ đến giai đoạn cắt và chế thành trang phục, mà cái giai đoạn này cũng có thể gọi là da thành phẩm.

Ngẫm lại cũng là, nếu không có đem độ dai căng ra, một tấm da thỏ bán thành phẩm bao lớn? Muốn làm một bộ quần áo thì không phải dùng tới mười mấy tấm da?

Tư Ninh Ninh lấy sổ ghi chép ra, tiếp tục bổ sung vào cái trang giấy mình mới viết hôm qua.

Lúc cô đang viết, Hoắc Lãng cúi đầu nhìn cô.

Chữ viết của Tư Ninh Ninh rất đẹp và ngay ngắn, bên dưới còn có các đường lượn sóng tách nhau ra, làm người ta đọc vào cái là thấy rõ ràng các phân tích.

Hoắc Lãng yên lặng nhìn một lúc, đến khi Tư Ninh Ninh viết xong, mới hơi khàn giọng nói: “Vừa rồi anh đi trấn trên, nghe nói có mở ra danh ngạch Đại học Công Nông Binh, em muốn đi học sao?"

Tuy là hỏi chuyện nhưng chờ Tư Ninh Ninh khó hiểu “hả” một tiếng rồi ngẩng đầu lên, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của Tư Ninh Ninh:

"Em đúng là mang đến rất nhiều biến hóa cho đội sản xuất ba, song anh luôn cảm thấy, lấy tài hoa của em, ở chỗ này là nhân tài không được trọng dụng."

Tư Ninh Ninh không cảm thấy lắm, bất quá Hoắc Lãng là người một nhà, cô không khách khí uyển chuyển với Hoắc Lãng nữa, Hoắc Lãng đã đề đến "đại học Công Nông Binh", cô suy tư một lát mới hỏi:

"Cái danh ngạch này không dễ lấy đúng không? Anh có sao? Trường học có xa không?”

Nếu không xa, Tư Ninh Ninh nghĩ có thể cân nhắc một chút.

Dù sao thì thời đại này đang tiến bộ dần lên, cô muốn có một cái văn bằng vững chắc mới được, bằng không sớm muộn sẽ bị xã hội đào thải.

Hoắc Lãng trầm mặc trong chốc lát, chỉ trong chốc lát liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, dịu dàng cười với Tư Ninh Ninh: “Nếu em muốn đi, anh sẽ có biện pháp lấy về. Chính là trường học không gần, đương nhiên cũng không tính quá xa .... Em đi học, anh sẽ đến thăm em."

Hoắc Lãng tự nói chuyện một hồi lâu, Tư Ninh Ninh hiển nhiên nhận ra sự khác thường của anh, ngẩng đầu nhìn anh, lại trừng mắt nhìn anh ấy một cái:

"Không quá xa là rất xa? Với cả em chỉ hỏi một chút thôi à, chưa có nói là muốn đi ngay, anh xem anh làm gì đây? Giống như là em chắc chắn sẽ đi vậy."

Hoắc Lãng sửng sốt, xoa xoa mái tóc ngắn, trong mắt có vài phần khiếp sợ: "Em, em không muốn đi sao?"

Nếu là đổi thành một xã viên khác biết được tin tức này, phải nhất định giành lấy một vị trí, chuyện như thế nào thì mặc kệ, sao đến chỗ em ấy lại không giống như vậy?

Tư Ninh Ninh bình đạm nhún vai: "Vâng, không có ý định đặc biệt gì."

“Tại sao thế?” Hoắc Lãng hỏi, đồng thời nói với Tư Ninh Ninh những gì trong lòng vừa rồi, hy vọng muốn nghe được ý kiến của em ấy.

Tư Ninh Ninh trầm ngâm một lúc lâu mới “vâng” một tiếng, mãi lúc sau mới trả lời: “Cho dù là trẻ em địa phương hay thanh niên trí thức mà nói, việc đọc sách là cực kỳ quan trọng. Và điều quan trọng phải hiểu rõ đó là, tình huống trước mắt, có vài người vội vàng muốn được danh ngạch, bọn họ tuyệt vọng muốn "rời đi nơi này" chứ không phải đọc sách.”

"Về phần em, em là một thanh niên trí thức, đối với em em có lòng hiếu học, có niềm khao khát nhất định về văn học và tri thức. Em sẽ không đem danh ngạch này coi như một phương tiện để rời khỏi nơi này, hơn nữa ..." Tư Ninh Ninh nhìn Hoắc Lãng liếc mắt một cái, cười hừ hừ: "Em đi rồi, anh làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Hoắc Lãng trong lòng thật ra rất vui, cơ mà nghĩ đến Tư Ninh Ninh ưu tú đến như vậy, nếu vì hắn mà dừng lại ở đây, chỉ nghĩ thôi hắn liền cảm thấy khó chịu.

“Anh vừa rồi cảm thấy nếu em đi đại học Công Nông Binh, trường học gần nhất là ở thành phố Hán. Khoảng cách nói xa không xa gần không gần. Cho dù có xe đạp trong tay cũng không thể lúc nào cũng có thể nhìn thấy em, anh cảm thấy điều đó thật tệ."

Hoắc Lãng khẽ thở dài, thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, còn chưa kịp nói thêm gì, Tư Ninh Ninh đã hỏi:

"Anh biết gì cái gì sao?"

Hoắc Lãng lắc đầu, một giây sau trên trán đột nhiên "cốc" một cái, là bị Tư Ninh Ninh gõ một cái.

Hoắc Lãng khó hiểu rút tay sờ trán, thấy Tư Ninh Ninh mở to đôi mắt tròn lanh lợi như quỷ nhỏ:

"Bởi vì anh đã rơi vào bể tình rồi đó nha!"

Bình Luận (0)
Comment