Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Chờ Đến Ngày Đó

Chương 482: Chờ Đến Ngày Đó Chương 482: Chờ Đến Ngày Đó

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh gõ xong muốn bỏ chạy, Hoắc Lãng đã sớm nắm lấy cổ tay em ấy: “Đang nói chuyện đứng đắn với em đấy, em muốn làm ầm ĩ đúng không?"

Hắn ta vươn bàn tay to đến ngang eo của Tư Ninh Ninh, nhẹ nhàng gãi vài cái, lập tức, giọng nói van xin cùng tiếng cười của Tư Ninh Ninh vang lên: "Không, ha ha ha ha ha, không có, không có!"

"Được, được là em, em sai, đừng có cù lét em nữa, đừng!"

Làm ầm ĩ mãi một lúc, cuối cùng Tư Ninh Ninh ngồi xuống mép giường tre dưới bóng cây ở sân sau, Hoắc Lãng rót cho cô ly trà hoa thơm mát.

Tư Ninh Ninh cầm chiếc cốc tre, nheo mắt vừa uống nước, vừa đong đưa chân vui vẻ uống trà.

Cuộc sống đúng là vô ưu vô tư, tự do tự tại!

Làm cô vô thức nhớ lại một khoảng thời gian lúc đó cô còn nhỏ, rất nhỏ, lúc đó ở nhà bà ngoại ...

Nói như thế nào nhỉ?

Chỉ có thể nói, được che chở, được yêu thường quan tâm, thực sự tốt quá ...

Tư Ninh Ninh nghĩ tới đây, lại không nhịn được cười thành tiếng.

Hoắc Lãng chắp tay sau lưng, nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Tư Ninh Ninh, nghe thấy tiếng cười trong trẻo lanh lảnh của em ấy, quay sang: "Em cười cái gì?"

“Không có gì.” Chiếc cốc tre che nửa khuôn mặt Tư Ninh Ninh, cô cố nén cười, nhưng đôi mắt nghịch ngợm lại chớp chớp mắt với Hoắc Lãng.

Nhắc lại chủ đề vừa rồi, Tư Ninh Ninh biết nếu mình không nói rõ ràng, Hoắc Lãng nhất định sẽ có một khối u trong lòng, cô trầm ngâm một lát suy nghĩ nên nói thế nào, đặt cái ly xuống nghiêm mặt nói:

"Nếu là em, em cũng sẽ không muốn làm chướng ngại vật, trở ngại bước tiến của anh. Nhưng là Hoắc Lãng, cho dù đọc sách quan trọng đi chăng nữa thì đại học Công Nông Binh không nhất định là đường ra duy nhất."

"Sư tử ngủ đông. Em trước sau cảm thấy chúng ta sẽ không như thế này mãi đâu anh, một ngày nào đó, trường học, cửa hàng và mọi thứ sẽ khởi động lại."

Tư Ninh Ninh nhấp một ngụm trà, thần sắc ôn hòa, quay đầu nhìn Hoắc Lãng: "Em là nói, em với Đại học Công Nông Binh không có ý tưởng đi học, bởi vì em nguyện ý chờ đến một ngày kia, em phải chứng kiến ngày đó, hơn nữa em tin tưởng, ngày đó sẽ không còn xa."

Năm 1973 đã trôi hơn phân nửa năm rồi, đến năm 1977 kỳ thi đại học sẽ được khởi động lại, tính toán đâu đó còn chưa đến 4 năm.

Khởi động thi đại học lại chào đón chính là giai đoạn giải phóng kinh tế, khi văn hóa thế giới phát triển nhanh chóng, cô phải chuẩn bị sẵn sàng trước mới được, về phần mấy năm này ...

Tư Ninh Ninh vẫn muốn làm cá mặn thêm vài năm nữa, hiện tại mỗi ngày bận rộn làm chút việc nhỏ, có thể làm phong phú hơn cuộc sống là được.

Tư Ninh Ninh nói những lời này, Hoắc Lãng không phản bác được, đành phải im lặng, Hoắc Lãng uyển chuyển thở dài: "Đều là tạm thời chưa có, em không nghĩ tới, vạn nhất em phải chờ 5 năm, 10 năm thì làm sao bây giờ?"

Tư Ninh Ninh cười lắc đầu: "Em cho mình 5 năm, cho dù đợi không được thì 5 năm sau mới 25 tuổi mà thôi, sẽ tìm được đường ra khác. Này, Hoắc Lãng, tin em đi, khẳng định sẽ chờ được mà!"

"Được, được được rồi."

Hoắc Lãng bất lực thở dài.

Tư Ninh Ninh có ưu thế vì biết trước chuyện tương lai, cô biết cô chờ được, sau khi Hoắc lãng đáp lại, cô quy hoạch con đường trước mắt cho Hoắc Lãng nghe:

"Đến lúc đó anh phải cùng em thi đại học, nghe thấy không? Lại chờ có được bằng tốt nghiệp, chúng ta đi đến những nơi chúng ta muốn đến, chờ một tháng đi qua, chúng ta làm việc, nên công tác thì công tác, nên lo cho gia đình nhỏ thì lo cho gia đình nhỏ."

"Được, đều nghe em. Ưu tiên hàng đầu bây giờ, anh cảm thấy phải cưới em về nhà đã."

Tư Ninh Ninh đỏ mặt, lấy cớ uống nước để che đi gương mặt đỏ ứng, cô hoãn lại, cố ý tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Lãng: "Vậy ai bảo anh từ chối? Ngăn tủ đâu? Làm thế nào rồi?"

"Hình thức ban đầu xong rồi, cần mài giũa cần đánh bóng mới có thể lắp ráp, sau khi lắp ráp xong thì sơn màu sơn lên là được. Nói đến đây, Hoắc Lãng lại hỏi Tư Ninh Ninh: "Em thích màu gì? Đợi anh lên huyện xem có thể mua được không?"

"Đừng có chờ anh lên huyện. Anh tính khi nào đi thì dẫn em đi, em cũng muốn đi. Em tự mình xem em thích màu gì, hơn nữa lần trước nói là mang mèo sang cho Lương viện sĩ, đợt này bận quá, mèo con bên kho đội sản xuất sinh con em còn chưa sang xem nữa."

Hoắc Lãng thăm dò hỏi: "Được, mang em đi cùng. Em bình thường phải đi dạy, chờ tuần sau những đứa nhỏ kia về nhà?"

Tư Ninh Ninh gật đầu: "Vâng."

Cô ở trước mặt Hoắc Lãng là dạng nói gió là gió, nói mưa là mửa. Vừa nhắc đến con mèo bên nhà kho cô chưa đi xem, bây giờ không ngồi yên được.

Ngẩng đầu uống hết trà hoa, Tư Ninh Ninh nhét cái ly tre vào trong tay Hoắc Lãng, nhấc chiếc túi nhỏ đặt trên giường tre, đứng dậy đưa tay vỗ vai Hoắc Lãng, giống như thân vương ban thưởng cho cận thần:

"Hoắc Lãng đồng chí, trọng trách xử lý da thỏ giao cho anh! Em còn chuyện khác phải làm, hôm nay liền đi trước ha!”

Nói xong, Hoắc Lãng còn chưa kịp mở miệng giữ người lại, người đã từ sân sau nhảy ra ngoài.

Rừng tre vang lên tiếng "xào xạc" có người bước chân lên tre bóng tre đung đưa qua lại, lặng lẽ che đi sự bất lực cùng cưng chiều trong mắt Hoắc Lãng.

Hoắc Lãng tại chỗ nghịch cái ly của Tư Ninh Ninh một hồi, sau đó đứng dậy đem cái ly đến bên giếng rửa sạch rồi thả vào nhà chính. Hắn mò mẫm khắp phòng lục lọi tìm kiếm, tìm được mấy mảnh giấy nhám cũ trước kia dùng.

Sau khi sắp xếp và thu dọn một chút, Hoắc Lãng ngồi trong sân, kẹp một cánh cửa tủ giữa hai chân, trong bàn tay to cầm tờ giấy nhám chậm rãi đánh bóng cửa tủ.

Lao lực thì lao lực chút, có việc làm còn hơn ngồi không.

Hoắc Lãng bên này bận rộn, bên kia Tư Ninh Ninh đã đến nhà kho của đội sản xuất.

Cô mặc quần áo sạch sẽ, trên người còn đeo một chiếc túi nhỏ, vừa bước vào sân, Triệu Hoành Phát đã biết cô đến vì cái gì.

"Này Tư thanh niên trí thức, cháu đến xem mèo con à?" Triệu Hoành Phát cười ha hả chỉ đường: "Ở chỗ phòng chứa cám gạo đấy cháu, chắc là phía sau cửa. Hai ngày nay người đến kho nhiều quá, mèo mẹ ngậm mèo con chạy đi khắp nơi."

“Cảm ơn thúc, cháu đi xem!”

"Đi, đi, hahaha."

Tư Ninh Ninh vào trong nhà nhìn, sau cửa có một cái ổ làm bằng cỏ, ở giữa ép thành hình bán nguyệt nhẵn nhụi, lúc trước khẳng định có mèo nghỉ chân ở đây, giờ không ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment