Mang Theo Không Gian Vật Tư Trở Về Thập Niên 70 (Bản Dịch)

Chương 483 - Chương 483: Lại Lập Công

Chương 483: Lại Lập Công Chương 483: Lại Lập Công

Editor: Hye Jin

Tư Ninh Ninh tìm trong phòng, theo tiếng mèo kêu phát hiện tung tích chúng nó sau bao cám.

Trong kho có hơn chục bao cám được đóng gói cẩn thận, đều là hàng bốn mùa được mang về từ phòng tuốt lúa của đại đội, hiện giờ trừ bao ngoài cùng đang mở ra, các bao cám khác đều đang được cột kỹ càng, mập úc núc tựa vào nhau.

Mấy con mèo đang bò quanh những khoảng trống của mấy cái bao cám.

Tư Ninh Ninh bắt không được, chỉ có thể ngồi xổm xuống tìm góc độ để xem chúng nó.

Có lẽ là bởi vì Tư Ninh Ninh là người lạ, thân hình to lớn còn nhìn chằm chằm bọn nó, nhóm mèo con sợ hãi tránh né, từ trong khe hở nhìn Tư Ninh Ninh mà meo meo.

Tư Ninh Ninh buồn cười: "Thật là, mấy em rất có sức sống nha."

Đã gần đến giờ ăn trưa, không có ai đến nhà kho, Triệu Hoành Phát cũng không bận việc nên theo vào bên trong, ngồi xổm bên cạnh Tư Ninh Ninh, thò đầu nhìn mấy con mèo con.

Mấy mèo lớn ở với Triệu Hoành Phát lâu nhất, nói là nuôi bọn nó lớn lên cũng không quá.

Con mèo lớn đến gần Triệu Hoành Phát, mèo con chần chừ chưa đi theo ra ngoài. Triệu Hoành Phát đưa tay ra, gõ gõ lên mặt đất, vừa lên tiếng gọi, mèo con cũng mềm như bông "meo meo" kêu đáp lại.

Tư Ninh Ninh thầm nghĩ, nếu không phải cô ngồi xổm ở bên cạnh, có lẽ đám mèo con kia đã chui ra rồi cũng không chừng.

Tư Ninh Ninh vừa đánh giá những con mèo, hỏi Triệu Hoành Phát: "Chú, những chú mèo con này đã cai sữa chưa?"

"Ừm, cái này, chắc là rồi đi. Sáng nay còn thấy chúng bám lấy mèo mẹ uống sữa, cơ mà mấy hôm trước con mèo bự bắt về hai con chim sẻ, chúng nó ăn uống vui vẻ lắm."

Tư Ninh Ninh kinh ngạc hỏi: "Chim sẻ? Chúng nó bắt sao chú?"

Khóe miệng Triệu Hoành Phát cong cong, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy đó cháu! Mấy ngày nay mèo con đi đường không nhiều, chưa có vững đâu, qua một ngày một ngày lại lớn lên một vòng, đánh giá là sắp cai sữa rồi."

"Tư thanh niên trí thức, cháu biết không?"

“Vâng?” Tư Ninh Ninh khó hiểu ngẩng đầu: “Chú, lại xảy ra chuyện gì sao chú?”

"Ồ, cái này không xem là chuyện gì thú vị cả." Triệu Hoành Phát xua tay, đứng dậy châm một điếu thuốc, nhấp một ngụm, nhìn xung quanh và cuối cùng ngồi trên ngưỡng cửa: "Lúc trước các đội sản xuất đến chỗ chúng ta học kỹ thuật trồng nấm, cháu nhớ không? Mấy đội khác về là triển khai làm ngay, đến đội sản xuất thứ 2 không biết làm sao thế này. Nói là làm y như được dạy kết quả khuẩn nấm bị nổi mốc đốm đốm!"

Tư Ninh Ninh suy nghĩ một chút, bổ sung: "Vết nấm mốc? Điều đó có nghĩa là công tác khử trùng không triệt để."

Triệu Hoành Phát bị khói thuốc ho sặc xụi: "Cháu hiểu công tác rõ ràng, nhưng những người đó khẳng định học không nghiêm túc, làm đi làm lại mấy lần đều bị mốc, một lần cũng chưa thành công, chắc là .... hai này nữa quay lại học."

Tư Ninh Ninh gật đầu, lại hỏi: "Đội trưởng chịu?"

"Đã nhận đồ ăn của người ta rồi sao không chịu? Không chịu cũng chẳng được nha."

Triệu Hoành Phát cười vui vẻ bổ sung: "Cháu biết tính khí đội trưởng chúng ta rồi đó, chịu thì chịu, mà phải mắng chửi mấy câu."

Tư Ninh Ninh nghe vậy “Phụt” cười ra thành tiếng.

Đúng vậy, Triệu Hoành Binh tính tình rất nóng nảy, đang làm trang trại nuôi thỏ, rồi còn đủ thứ linh tinh, trong đội cái việc nào mà không vội đến điên người, hận không thể có ba đầu sáu tay. Thời điểm mấu chốt đội sản xuất hai lại làm không ra, uổng phí công sức đến học hành một phen, giờ lại mất thời gian của người khác dạy lại. Triệu Hoành Binh nếu không mắng vài câu không phải tác phong của chú ấy.

"Ở nông thôn có câu nói này, muốn có thành tựu da mặt phải dày. Câu nói đó vừa đúng với đội sản xuất 2 luôn đấy!"

Triệu Hoành Binh cười đến run run, cười xong chuyển chủ đề: "Mà phải nói, Tư thanh niên trí thức, cháu là lại lặp công rồi."

"Hả, lập công ạ?"

Tư Ninh Ninh lại ngốc.

Triệu Hoành Binh đã cho cô khen thưởng trồng nấm rồi, không đạo lý người ta học không được, trở về lại học một lần liền cho cô thêm một lần.

Nói như vậy thì ngượng ngùng lắm, không thể được!

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tư Ninh Ninh, Triệu Hoành Phát xua tay cười hiền lành: "Đừng lo lắng, Tư thanh niên trí thức, để chú phân tích cho cháu."

Tư Ninh Ninh gật đầu, cả mèo con cũng không thèm nhìn, chờ đợi Triệu Hoành Phát nói tiếp.

Triệu Hoành Phát không để cô đợi lâu nữa, thực mau mở miệng nói chuyện:

"Vừa mới qua là đợt ngày mùa trồng vội, gặt vội sao? Trong kho thu không ít lương thực mới. Các đội sản xuất khác trong đại đội đều là dạng này. Kho lúa sợ nhất là cái gì? Không phải là chuột với cú mèo đồ sao?"

"Nói đến đây rồi, Tư thanh niên trí thức, cháu hẳn biết chú định nói gì rồi đúng không? Ha ha, đúng rồi đó, chính là đội sản xuất thứ hai đến học cách gieo trồng khuẩn nấm! Cũng không biết ở đâu ra mà biết được đội chúng ta không chỉ có mèo mà mèo còn đẻ con rồi, đám nhóc kia học thì không thông minh mà không biết sao mà lanh thế, vội nói với đội trưởng đội họ, nói muốn mượn mèo của chúng ta."

Đầu óc của Tư Ninh Ninh đang chạy rất nhanh, quan sát tình hình hiện tại ở kho hàng và suy tính những thông điệp được tiết lộ trong vài câu của Triệu Hoành Phát.

Nhà kho của đội thứ ba là nơi cất giữ ngũ cốc, Tư Ninh Ninh khá quen thuộc, còn về phần nhà kho của các đội sản xuất khác, cô một chút cũng không biết.

Xét theo tình huống đội thứ ba nói, ba con mèo canh nhà kho là đủ rồi, nhiều thêm một con mèo thì cồng kềnh, mà ít đi một con là không thể xem xét hết được.

Đây là thứ nhất.

Thứ hai là có quá nhiều mèo, đội sản xuất không thể nào nuôi nổi, chỉ kéo thêm là làm giảm điều kiện sống của những con mèo đó mà thôi, thời gian lâu dần vấn đề vệ sinh linh tinh bắt đầu làm phát sinh mối quan hệ mâu thuẫn giữa mèo cùng xã viên.

Có thể tìm được người khác nuôi, đây là tốt nhất.

Mà có vết xe đổ trước đó, nào có thể dễ tìm người? Và làm thế nào để nuôi, cái này còn phải chờ thương lượng.

Tư Ninh Ninh đánh lên tinh thần, hỏi Triệu Hoành Phát: "Chú, đội chúng ta sinh ra bao nhiêu con mèo? Lúc trước cháu nói với Lương viện sĩ là chờ mèo sinh con đưa sang cho cô ấy một con nữa."

"Có năm con lận, hai con đen tuyền, còn lại màu quả quýt, nếu không thì là cái bụng với bốn chân màu trắng."

Sau khi Triệu Hoành Phát nói xong lại vội bổ sung: "Tư thanh niên trí thức, mèo này vốn là mượn chỗ Lương viện sĩ, cô ấy muốn thì chúng ta phải cho! À không, không, trả lại! Trả lại cho cô ấy!"

Tư Ninh Ninh cười cười, đứng dậy, không nói lời nào nữa.

Cô dịch cái túi từ phía sau ra trước, mặt mày mang theo ý cười đi ra ngoài: "Chú, cháu đi gặp đội trưởng hỏi một chút, xem dụ mèo con này chú ấy tính xử lý thế nào?"

"Được, cháu đi đi, đội trưởng đầu óc như khúc gỗ, phương hướng chung thì nhạy bén chứ những góc nhỏ không quan sát được cẩn thận tinh tế, Tư thanh niên trí thức, vừa lúc cháu xem cho ông ấy chủ ý đi!"

Tư Ninh Ninh cười "vâng" một tiếng, bước qua ngưỡng cửa, hướng Triệu gia đi tới.

Bình Luận (0)
Comment